“Simon, đây có phải là bản báo cáo mà cậu định nộp cho đại khu quản lý không?”
“Vâng, thưa ngài Rasma. Bản báo cáo này thực sự đã được đưa lên đại khu quản lý, nhưng đại khu quản lý đã không xử lý nó, thuộc hạ đã đưa nó cho trật tự chi tiên, nhưng sau khi đưa lên, tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào.”
Trên mặt Rasma nở nụ cười lật giở bản báo cáo trên tay, cười nói:
“Cho nên, cậu nhân cơ hội này đưa báo cáo này cho tôi?”
“Đúng vậy, ngài Rasma, bởi vì thuộc hạ nghi ngờ rằng thẩm phán quan Dis đã lạm dụng “điều lệ trật tự”, theo báo cáo xử lý mà ông ta đệ trình sau đó, có thể nói rằng gần như là không che dấu chút nào, và có thể thấy rằng ông ta đã cố tình đả kích vào mục tiêu đã gây ảnh hưởng lớn đến trật tự xã hội của thành phố La Giai, trực tiếp can thiệp vào hoạt động tổng tuyển cử thị trưởng của thành phố La Giai.”
“Một người là chủ tịch tập đoàn chết, một phóng viên chết, một nghị viên chết, một ứng cử viên thị trưởng chết, đã bốn người chết.”
“Tất cả đã chết trong vòng một đêm, hơn nữa còn có một tên Berry giáo cấp trung, đương nhiên là hắn cũng chết rồi.”
“Bọn họ là cùng nhau mưu đồ bí mật sao?”
“Đúng vậy, điều này được xác nhận theo báo cáo do thẩm phán Dis nộp lên và cùng với cấp dưới của mình xác nhận. Họ đã lợi dụng người Berry giáo và cùng nhau thực hiện mưu đồ bí mật.”
“Ừ, vậy có vấn đề gì sao?”
“Tôi cho rằng rằng thẩm phán quan Dis có thể xử lý bình tĩnh hơn đồng thời cũng giảm được các tác động tiêu cực xuống mức thấp nhất, nhưng thẩm phán quan Dis đã không chọn làm như vậy.”
“Con người ta, cũng sẽ có lúc tâm trạng không được tốt, có thể hiểu được.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì cả. Cái bản báo cáo này cậu có giao cho tôi, thì nó vẫn vô dụng. Cậu có thể vì một người đàn ông đang đi bộ giẫm chết mấy con kiến mà cậu kiện người ta lạm sát giết người vô tội sao?”
“Tôi không nghĩ nên làm ra sự việc tương tự như vậy.”
“Có lẽ không tương tự như vậy, không công bằng với mọi người. Bởi vì người đó đi lại bình thường, đó thực sự là cách tốt nhất để duy trì trật tự. Thậm chí, người không nổi loạn gây rối trật tự, và người đó biết cách đọc “điều lệ trật tự” trước khi việc làm. Sau khi làm xong việc còn biết gửi báo cáo cũng đủ khiến người có liên quan phụ trách đại khi và cả đại hội xúc động rơi nước mắt.”
“Tôi...”
“Cậu đã thấy Dis chưa?”
“Có, mấy ngày nay tôi phụ trách chuyển tài liệu từ đại khu quản lý đến khu vực xung quanh. Tôi đã gặp thẩm phán quan Dis vài lần, và còn giao một đồng tiền Tội Ác Chi Nguyên giúp ông ta.”
“Vậy thì cậu nghĩ Dis là người như thế nào? Không nói tới chuyện trong bản báo cáo này.”
“Ông ta là một thẩm phán quan rất nghiêm túc và cẩn thận. Mặc dù xử lý sai báo cáo này, nhưng trình độ chuyên môn và mức độ trách nhiệm của quan thẩm phán Dis vượt qua trình độ của các quan thẩm phán địa phương hiện nay mà tôi biết.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Rasma đưa bản báo cáo lại cho Simon đang đứng trước mặt anh, tiểu đội trưởng của trật tự chi tiên.
“Ngài Rasma, bản báo cáo này có cần phải tiêu hủy không?”
“Không cần, cậu có thể giữ, trước tiên cất đi đã. Cái loại lỗi nhỏ này, dù là lỗi nhỏ đến mức không thể tính là lỗi nhỏ thì cũng không thể lật đổ được một con voi, nhưng nếu một ngày nào đó con voi cũng ngã xuống, những thứ này có thể từng chút đổ một ít nước bẩn lên cơ thể của con voi.
Được rồi, cậu có thể rời đi và bắt đầu công việc của mình.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Simon kính cẩn rời khỏi sân thượng của khách sạn.
Đại tư tế Rasma, tóc và bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, một mình đứng ở đây một lúc lâu.
“Ai...”
Rasma đưa tay lên xoa mạnh lên mặt mình cho đến khi mặt đỏ bừng.
“Tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng tôi thực sự không thể, Dis.
Mỗi khi nghe đến tên ông, tôi ức chế không thể kìm chế được tâm trạng thất thường của mình.
Đặc biệt là khi tôi đến thành phố của ông, loại cảm xúc này vẫn cứ quấy phá trong lòng của tôi.”
Rasma lấy ra một con dao từ cổ tay áo mình, và một sợi dây cườm được gắn vào một đầu của cán dao.
Ngay lập tức.
Lão vừa đi xuống tòa cao ốc vừa lắc sợi dây cườm.
Khi bước ra khỏi sảnh ở tầng một, Rasma mặc bộ lễ phục màu đen trang trọng, biến thành một ông già trong chiếc áo khoác da sờn. Con dao găm nhỏ đang run rẩy và khóe miệng khiến lão trông như một người già. Biến hóa thoát một cái đã biến thành hình tượng một người sống lang thang.
Lão chỉ đi dạo trong thành phố, không đi nhanh, lão đi bộ chậm hơn so với những phu nhân nghiện dạo phố nhưng không mua đồ.
Nhưng mà bóng dáng của hắn chồng lên rất nhanh, tựa hồ là lúc mới bắt đầu thì xuất hiện ở cuối phố, sau một khắc, đã thấy xuất hiện ở trên đầu phố.
Lão đang đi bộ.
Lão đang thư giãn.
Ngày thường, đi taxi mất gần 30 tệ, lão đã nhanh chóng tiết kiệm được.
Đế giày cao su của lão giẫm vào vũng nước dưới chân, nước bẩn bắn tung tóe.
Trước mặt là khu phố Mỏ, khu chợ bán đồ cũ nổi tiếng nhất ở thành phố La Giai.
Nơi đây đông dân cư và người dân rất phức tạp, không quá lời khi nói rằng đây là nơi sôi động nhất trong toàn bộ thành phố La Giai, nhưng nó không hợp là phồn hoa.
Rasma hít một hơi thật sâu.