Số 13 Phố Mink

Chương 213: Chim ưng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Gâu!”

“Nó thật dễ thương,“ Eunice nhìn vào chú chó lông vàng bên dưới nói.

Sau khi ông Hoven qua đời, chú chó lông vàng bự này dĩ nhiên có được quyền lưu trú lâu dài của nhà Immerais.

“Đúng vậy, nó rất dễ thương.” Karen đưa cho Eunice một cái lạp xưởng thái mỏng được đặt trên đĩa.

“Thật sự có thể sao?” Eunice nhận lấy cái đĩa “Em sẽ thử.”

“Ngồi xuống.”

Chú chó lông vàng ngồi xuống.

“Bắt tay.”

Chú chó lông vàng nhấc chân lên;

“Đổi tay.”

Chú chó săn vàng giơ chân còn lại.

Eunice đưa cho con chó hai lát lạp xưởng, chú chó lông vàng vui vẻ ăn nó, rồi thè lưỡi ra, nở một nụ cười ấm áp.

“Nó thực sự rất thông minh,“ Eunice nói với Karen.

“Con mèo đen trong nhà này còn thông minh hơn. Nếu em cho nó ăn, nó có thể làm toán trước mặt em.”

“Thật sao?” Eunice không dám tin.

“Các phép cộng, trừ, nhân và chia đơn giản. Nó có thể kêu đủ số của đáp án cho em.”

“Giỏi như vậy sao?”

“Vậy nên tôi mới đặc biệt làm những món này cho nó ăn. Ôi, không biết bây giờ nó đang ở đâu rồi, chờ lát nữa nó xuất hiện, em có thể lấy cá khô để nó biểu diễn cho em.”

“Vâng, em rất mong chờ.”

Eunice ngẩng đầu lên và nói: “Khi mẹ em đến đã rất căng thẳng, mẹ có vẻ còn căng thẳng hơn em, từ sau khi nhìn thấy chiếc thẻ kẹp sách mà anh bảo em đưa cho mẹ tối qua, mẹ dường như đã... hơi khác thường rồi.”

Nhưng mà em đã nói với bà ấy rằng ông nội của anh là một người rất dễ tính, dù gì thì một người ông sẵn sàng dắt cháu mình đi bắt cá chạch trong ao thì làm sao mà đáng sợ được chứ? “

“Ừ, em nói đúng. Tôi tin chắc lúc này họ đang ngồi đối diện với nhau để uống trà và trò chuyện rất vui vẻ.”

“Vâng.”

“À, Eunice này, em có nuôi thú cưng ở nhà không?”

“Không ạ, em đã từng muốn nhận nuôi một con mèo, nhưng bị cha nói rằng em không thể nuôi, sau đó em cũng đã đến hỏi xin ông, và ông cũng nói rằng không được phép.”

“Ồ, tại sao vậy?”

“Vì địa vị của mèo ở nhà em khác, trong nhà có rất nhiều tượng mèo bằng đồng và tranh vẽ mèo từ niên đại trước. Hình như có liên quan đến một bà cô từ rất xưa của em, ở nhà em mà nuôi mèo trong nhà có nghĩa là bất kính với tổ tiên... “

“Ồ, vậy sao, đôi khi nuôi một số động vật nhỏ cũng tốt, có thể giảm stress và em có thể trò chuyện với chúng nữa.

Ví dụ như tôi rất thích trêu chọc con mèo đen nhà tôi, mỗi lần nhìn thấy nó tức đến mức bĩu môi đều thấy rất thú vị.

Và cảnh nó vừa uống cà phê vừa ăn cá sóc nữa, nó tưởng là rất tao nhã nhưng thực ra lại trông ngốc không thể tả.”

“Đúng đó, cơ mà em có nuôi tám con ngựa trong chuồng. Chúng rất ngoan, em rất thích dắt chúng ra bờ sông đi dạo lúc mặt trời lặn.”

“Cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp.”

Chà, có lẽ đây chính là cách tiểu thư nhà giàu nuôi thú cưng nhỉ.

“Vâng, bởi vì chưa được phép khai phá trong đất phong, nên được bảo tồn rất tốt và phong cảnh rất đẹp.”

“Không, tôi đang nói về người (chứ không nói về cảnh: D).” Karen nhìn Eunice “Tôi có thể hình dung ra bức tranh, em đang mặc một bộ đồ cưỡi ngựa”.

“Karen, có một điều em vẫn luôn muốn hỏi anh, anh có thể lựa chọn nói dối em.”

“Ồ?” Karen cười. “Em hỏi đi.”

Eunice đưa một ngón tay ra và nhẹ nhàng đặt cô trước mặt Karen:

“Anh trước giờ thật sự chưa từng yêu ai sao?”

“Chưa.”

Đây không phải là nói dối, đã sống hai kiếp rồi nhưng thật sự cũng chưa từng có, kiếp trước giai đoạn đầu anh bạt mạng vì sự nghiệp, hoàn toàn không quan tâm đến phương diện này, mặc dù đã có mấy giai đoạn mập mờ nhưng cuối cùng mấy mối quan hệ đó đều bị bóp chết vì lý do công việc.

Trong kiếp này, như để bù đắp cho bản thân, anh đã sắp đặt một cuộc hôn nhân ép duyên phong kiến, lạc hậu, trái đạo lý, đầy tội lỗi... cho chính mình.

Eunice chớp mắt và hỏi:

“Nhưng tại sao em cứ cảm thấy rằng anh rất hiểu mấy chuyện này.”

Karen há miệng ngậm lấy ngón tay của Eunice đang đặt trước mặt mình.

“Ưm……”

Eunice bật ra một tiếng rên nhẹ, vô thức muốn rút ra, nhưng Karen đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

Rất lâu sau,

Karen mới mở miệng ra để cho cô ấy rút ngón tay lại.

“Khi gặp được người khác giới mà mình thích, nếu không biết theo đuổi thì loài người đã không thể sinh sản đến ngày nay, mà lẽ ra đã tuyệt chủng từ lâu rồi, đúng không?

Đây là một loại bản năng.”

Eunice bĩu môi.

Karen cảm thấy khi những người phụ nữ trong gia tộc “Ellen” làm biểu cảm này đều rất dễ thương, đúng là di truyền có khác.

Anh vươn tay, vòng qua vai cô, hơi kéo cô về phía sau, cơ thể Eunice cũng mất cân bằng bởi sự “áp chế” của “sức mạnh khổng lồ” ấy mà nghiêng về phía sau, tựa lưng vào vai Karen.

Dù sao thì trong nhà cũng chỉ có năm người;

Hai người đang có một “cuộc đàm phán thân thiện” trên tầng ba,

Một người đang trông cửa ở tầng một,

Hai người ở trên lầu hai, không sợ bị quấy rầy.

“Anh sẽ về Wien với em chứ?” Eunice hỏi.

“Tất nhiên.”

Dis đã sắp xếp xong bước này, anh đã không còn lựa chọn nào khác, thậm chí cả hai con dị ma dưới trướng anh cũng đã chuẩn bị khăn gói hành lý ngọn ngành hết rồi.

Thực ra, Dis đã từng hỏi anh có muốn bình lặng sống cả đời chỉ trong nhà tang lễ Inmerais không?

sau khi Karen đã trải qua đêm đó, đã chọn từ chối không chút do dự.

Nếu chưa thấy thì anh có thể chọn sống bình yên, nhưng anh đã thấy rồi.

“Vậy thì chúng ta sẽ có thể cùng nhau cưỡi ngựa bên sông vào lúc mặt trời lặn.” Ngón tay Eunice quấn nhẹ lấy đuôi tóc, “Em nghĩ cảnh tượng này rất đẹp.”

“Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”

Eunice hơi ngẩng đầu lên, nhìn Karen và hỏi:

“Karen, anh sẽ không cảm thấy thiệt thòi chứ?”

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)