Số 13 Phố Mink

Chương 211: Xin chào (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Alfred thì đứng ngoài nhà thu dù lại, âm thầm đứng ở cửa, thuận tay giúp đóng cửa lại.

Cô hầu gái già sau khi hoàn thành cầu nguyện để thanh tẩy sự ảnh hưởng của ánh nhìn ma mị trên cơ thể mình, định bước vào trong nhà, lại bị Alfred đưa dù ra chặn đường.

Cô hầu gái già có hơi sợ hãi Alfred;

điều này rất bình thường, dù sao thì đừng nhìn Alfred trước mặt Karen thấp bé thế nào, mà trước mặt Dis cũng rất thấp bé, nhưng một vị là Tà thần đại nhân, một vị thì là…Dis.

Hơn nữa trên cấp độ giới dị ma, Alfred sớm đã có được tư cách sống yên ổn vô sự, thậm chí còn có thể che chở cho một bà Molly thích gây chuyện nữa.

Bà hầu gái lên tiếng:

“Đây là nhà của chủ nhân tôi.”

Alfred liếc bà ta một cái:

“Sau này đây là nhà của cậu chủ.”

“Cậu…”

Trong ánh mắt của Alfred, lại lần nữa sáng lên ánh đỏ chảy qua.

Bà hầu gái không thể không lùi về lại trong đình nhỏ, bà ấy không dám đôi co với người trước mặt này, bà ta biết rõ, đây là một tên dị ma mà bà không thể nào đối phó được.

Trong nhà,

Karen đang nhận lấy sự nhiệt tình đến từ phu nhân Jenny.

Tuy rằng phu nhân Jenny vẫn luôn kiềm chế lại, nhưng sự nhiệt tình quá mức, vẫn khiến cho Karen cảm thấy có chút không thích ứng được, so với hồi lần đầu tiên gặp mặt, phu nhân một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại nắm đấm tay lại mà cảnh cáo mình, cảm giác như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cũng may là Eunice bước xuống rồi.

Cô ấy mặc một bộ lễ phục màu đen, phối với vài trang sức phù hợp, trông rất thục nhã đoan trang.

Karen thuận thế đứng dậy, bước qua đó, đưa tay ra.

Eunice nhìn sang mẹ mình một cái, đưa tay ra cho Karen.

Hai người bước ra khỏi nhà,

Bên ngoài nhà, Alfred đem dù đưa cho thiếu gia nhà mình, Karen đón lấy dù, tiếp tục đi cùng với Eunice.

Ngay tức khắc, Alfred lại lấy ra chiếc dù đen bà hầu gái lúc trước dùng, mở ra, nói với phu nhân Jenny:

“Phu nhân, mời.”

“Ừ.”

Bà hầu gái đội mưa, bước ra khỏi đình.

Phu nhân Jenny nhìn bà ta một cái, lạnh lùng nói:

“Bà canh nhà.”

“Vâng, phu nhân.”

Vẫn là Alfred lái xe như cũ, Karen ngồi ở vị trí ghế phụ lái.

Eunice và phu nhân Jenny ngồi hàng ghế sau xe.

Bởi vì bên ngoài trời đang mưa, cửa sổ xe không thể mở, vì thế không khí trong xe chỉ có thể nhờ những khách ngồi trong xe khuấy động, nếu không thì không khí ngưng đọng này rất nhanh sẽ làm ngưng đọng nguyên bầu không khí.

“Karen, người nhà cậu đều ở nhà cả à?” Phu nhân Jenny hỏi.

“Rất xin lỗi.”

Karen nghiêng người qua, nhìn ra phía sau, chủ động nói với Eunice:

“Những người khác trong nhà vì một vài chuyện mà hôm nay ra ngoài rồi, không phải không muốn tiếp đón, mà là dặn dò của ông nội, ông nói muốn một mình gặp em.”

“Không sao đâu, em hiểu mà.” Eunice cười đáp lại.

Còn phu nhân Jenny khi nghe thấy “ông nội” đang ở nhà một mình, nụ cười trên mặt trong phút chốc trở nên có chút nặng nề.

Alfred đang lái xe cười nói:

“Phu nhân, tiểu thư, không cần phải lo lắng, lão gia Dis là một người hiền lành vô cùng, ông ấy ở đâu, thì ở đó giống như có gió xuân thổi qua, mang đến cho mọi người sự ấm áp và ôn hòa.”

Lời Alfred nói ra ngay cả bản thân cậu ta cũng không tin.

Xe đến số nhà 13 phố Mink.

Karen cầm dù, tiếp Eunice bước vào trong, Eunice nhấc hai bên váy của mình lên để tránh nước tung tóe bắn vào, sau khi đến phòng khách, cô ấy có chút căng thẳng xoay một vòng trước mặt Karen:

“Karen, xem giúp em có chỗ nào thất lễ không.”

“Không sao đâu, không cần lo lắng, ông nội không xem trọng cái này.”

“Karen, cậu cũng xem giúp tôi có chỗ nào thất lễ không.” Phu nhân Jenny nói.

Karen thật sự rất muốn nhắc nhở bà ấy rằng, ngày hôm nay đến gặp người nhà mình không phải là bà ấy, mà là con gái của bà ấy;

Nhưng vẫn là nhịn không nói gì cả.

“Thiếu gia, tôi ở ngay dưới lầu, có gì cần thì cứ gọi tôi.” Alfred nắm bàn tay phải lại, áp lên vị trí ngực trái của mình, “Bảo vệ người nhà Inmerais vĩ đại, là bổn phận của tôi.”

Sau khi Alfred thêm đất diễn cho mình và làm nổi bật ấn tượng về nhà Inmerais xong,

đứng nghiêm thẳng người ngay trước cửa phòng khách, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài, giống như là một người lính đang canh gác.

“Ông nội ở tầng ba, chúng ta lên đó thôi.” Karen nói với Eunice.

“Được.”

Tuy rằng bên nhà gái và cả phụ huynh của nhà gái đều đến, thân là người lớn duy nhất còn ở nhà, ông ấy không chủ động xuống tiếp đón hình như có phần không thích hợp, nhưng ông ấy là Dis, cho nên Karen cảm thấy việc này rất bình thường.

Lên đến tầng ba, Karen chuẩn bị đi gõ cửa phòng làm việc.

Nhưng ngay lúc này đây, phu nhân Jenny giành trước một bước: “Tôi cảm thấy, theo đúng lễ nghĩa, tôi nên là người vào gặp ông của cậu trước, cậu thấy thế nào?”

Karen sững sờ một lúc, nhưng vẫn gật đầu: “Được, phu nhân.”

Ngay sau đó, Karen quay người sang phía Eunice: “Anh cảm thấy em có hơi căng thẳng, có muốn uống một cốc nước lạnh bình tĩnh lại một chút không?”

“Dạ được.”

Karen dẫn theo Eunice xuống lại tầng hai.

Phu nhân Jenny đứng trước cửa phòng làm việc liên tục hít sâu nhiều lần,

cuối cùng, hệt như đã có đủ dũng khí, đưa tay ra gõ nhè nhẹ vào cửa phòng làm việc.

“Vào đi.”

Phu nhân Jenny nuốt nước bọt, mở cửa phòng làm việc ra, bước vào bên trong.

Bên trong phòng, toàn thân Dis mặc vest đen đang ngồi đằng sau bàn làm việc, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại mang đến cảm giác áp lực như núi đè;

Trên vai của Dis, một con mèo đen đang ngồi xổm với tư thế ung dung, đang dùng một ánh mắt dò xét mang chút suy ngẫm để đánh giá người vừa vào;

Phu nhân Jenny bước lên phía trước,

Nhưng dưới ánh nhìn của một người và một mèo, bà ấy cảm thấy mỗi bước chân của mình đều vô cùng gian nan.

Dis mở lời:

“Xin chào.”

Ngay sau đó,

Phu nhân Jenny liền lập tức quỳ xuống, sau khi quỳ xuống dường như trong phút chốc đã nhẹ nhõm hơn, như thể cuối cùng bà đã tìm được vị trí thích hợp mà mình vốn dĩ thuộc về, bà ấy dùng giọng run rẩy đáp:

“Chào ông.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)