Số 13 Phố Mink

Chương 210: Xin chào (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Karen lẳng lặng gõ gõ tàn thuốc.

Alfred còn chưa biết mình bỗng nhiên cách mục tiêu trên bức bích họa ngày càng xa, xách bình ga nhanh chóng lên tầng, đến phòng ngủ chính.

“Tôi đi rửa nồi, còn có rau nữa.” Bà Molly dường như nhận thấy mình vừa nói sai lúc này lại đứng lên chủ động nhận việc.

“Nồi rửa sơ là được, rau thì tôi đã rửa rồi mới mang đến, nên không cần rửa.”

“Được, thiếu gia, tôi đi rửa nồi sạch sẽ đây, còn có dụng cụ ăn nữa.”

Alfred lấy khăn tay ra, lau những giọt mưa trên trán, tò mò hỏi:

“Thiếu gia, lẩu ăn như thế nào vậy, tôi đã chờ không nổi rồi.”

Karen đáp: “Đợi lát nữa tôi xào gói gia vị lẩu một chút, sau đó chúng ta có thể nhúng rau ăn, vừa nhúng vừa gắp ra ăn, tôi cũng mang theo ba đôi đũa bạc cậu đưa.

“Nghe có vẻ thú vị đấy, nghĩ xem nào, lát nữa tôi phải nấu gì ăn trước đây.”

“Có một thứ, tôi nghĩ nên nấu trước, nó rất mềm, nấu trong chốc lát là xong, ăn thơm lắm đấy.”

“Thứ gì thế?”

“Lưỡi của cậu.”

“...” Alfred.



Ăn xong lẩu, bà Molly ở lại dọn dẹp, Karen thì cùng Alfred đi đến chỗ lối vào.

Mở cửa, Alfred bung dù ra.

Karen đi trước, Alfred thì cầm dù đi sau Karen khoảng một bàn chân.

Mưa cứ mưa không biết tạnh là gì, nước mưa trên đường dọc theo dòng nước cứ chảy ầm ầm vào.

Sau khi về đến nhà, Alfred ở tầng một thu dù lại, Karen thì đi lên tầng ba.

“Sao bầu không khí xung quanh trưa nay có hơi lạ lạ nhỉ?”

Alfred có chút ngờ vực và nhìn sang cảnh mưa phủ đầy không gian bên ngoài cửa sổ.



Karen tắm xong, thay vào một bộ đồ tỏ vẻ trang trọng, ở trước gương chỉnh trang lại tay áo và cổ áo, Pall ngồi trên bồn rửa mặt ở bên cạnh.

“Ta cảm thấy ta nên đợi ở bên gia đình nhà gái thì tốt hơn.” Pall nói, “Hoặc là nên để gia đình nhà gái bế ta sang nhà trai.”

“Không ổn.” Karen nói.

“Không ổn?”

“Nghiêm túc mà nói, Eunice bế cô có khác gì so với bế một bức di ảnh chứ?”

Pall nghe xong, nhếch mép.

Sau khi chỉnh trang ngay ngắn, Karen bước xuống lầu.

“Thiếu gia, hãy để tôi lái xe.” Alfred ân cần ngồi vào chỗ lái, khởi động xe hơi, Karen vào hàng ghế sau xe.

Hôm nay gia đình Inmerais nghỉ phép, không những các nhân viên không cần đến làm, các cô chú thím còn dẫn ba đứa trẻ trong nhà đến công viên giải trí chơi, dẫu rằng trời mưa từ sáng sớm đến nay, cũng không thể làm tắt sự nhiệt tình đến công viên vui chơi của họ.

Bởi vì Dis hôm qua đã đích thân nói.

Điều này có hơi khác so với những gì Karen nghĩ ban đầu, Dis hi vọng sẽ đợi sự thăm hỏi chính thức của Eunice ở một môi trường yên tĩnh, vì thế mà bất chấp đuổi hết người nhà ra chỗ khác.

Trên đường đi, Alfred thỉnh thoảng quan sát thiếu gia nhà mình qua kính chiếu hậu, thấy thiếu gia cứ nheo mắt không nói gì, cậu ấy cũng giữ im lặng theo.

Cuối cùng,

Xe dừng lại ở cổng nhà Eunice.

“Mấy giờ rồi?” Karen hỏi.

Tuy anh ấy có nhận được vài chiếc đồng hồ, nhưng anh ấy vẫn không quen đeo đồng hồ.

“Ba giờ kém năm.”

Karen gật đầu.

Alfred mở cửa xe, mở dù, tiếp thiếu gia nhà mình xuống xe.

Nhưng lúc này, ở cổng nhà Eunice, có một người hầu gái gần năm mươi tuổi, bà ấy đứng ở đình nhỏ trong khuôn viên, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Alfred.

Mấy lần trước tới cổng nhà Eunice, Karen đều chưa từng thấy qua bà ấy.

“Bà ấy chắc là người đảm nhiệm công việc bảo vệ của gia tộc, chuyện này thì không lạ lẫm gì, thế nhưng, một mình người mẹ dắt theo một đứa con gái về quê thăm người thân ít nhiều thì vẫn mang chút rủi ro.

Ngoài ra, thiếu gia, bà ấy hình như phát hiện ra thân phận của tôi rồi, bây giờ đang giữ cảnh giác với tôi.”

Karen đưa tay đẩy cổng khuôn viên ra, bước vào bên trong, bên trong khuôn viên, người hầu gái kia cầm một chiếc dù màu đen, bước tới, đưa tay ra, chặn Alfred lại.

Alfred nhìn sang phía Karen.

Từ đầu đến cuối, bà hầu gái không hề nghiêm túc nhìn Karen đến một lần.

Karen một mình bước lên trước vài bước,

Tách ra khỏi chiếc dù của Alfred, mưa bắt đầu ập lên người anh ấy.

Đôi mắt của Alfred lóe lên tia sáng màu đỏ, bà hầu gái già ngay tức thì run rẩy một cái, bước lùi ra sau một cách lảo đảo, làm rơi chiếc dù, bắt đầu cầu nguyện:

“Thưa ngài nhân từ của con, xin hãy ban xuống ánh sáng của trí tuệ, xua tan đi âm u trong lòng con…”

Alfred cầm ô lên và đuổi theo Karen, tiếp tục che ô cho anh.

Trước lối vào, Karen ấn chuông cửa.

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân gấp rút, cửa được mở ra, người đứng bên trong là phu nhân Jenny đang mặc trang phục dạ tiệc.

“Xin chào phu nhân, tôi đến để đón Eunice sang nhà tôi dùng bữa tối.”

“Được, được rồi, tôi biết. Cậu đợi một chút, tôi đi pha tách trà cho cậu, Eunice chuẩn bị sắp xong rồi, đến lúc đó thì chúng ta cùng đi.”

Chúng ta?

Karen nét mặt vẫn bình tĩnh, lí nhí đáp lại:

“Được, không gấp, là do tôi đến sớm rồi.”

“Đến sớm là tốt.” Phu nhân Jenny chủ động nắm lấy tay Karen, dùng điệu bộ của một người trưởng bối vỗ nhẹ vài cái trên lưng Karen, “Đàn ông mà, lúc nào cũng gấp gáp hơn một chút, đây cũng là một biểu hiện tôn trọng, không phải sao?

Cậu làm rất tốt, thật sự đã làm rất tốt.

Nào nào, vào đây uống trà trước, tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu món bánh ngọt sở trường của tôi nữa này.”

Nói xong, phu nhân Jenny dường như đã nhìn thấy cô hầu gái vẫn đang đứng cầu nguyện ở khuôn viên, chau mày lại, nhưng cũng không nói gì cả, mà tiếp tục nhiệt tình mời Karen vào trong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)