Số 13 Phố Mink

Chương 209: Xin chào (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Từ sau nửa đêm trời bắt đầu mưa, đến sáng mưa vẫn chưa dấu hiệu ngừng lại.

Karen cầm dù đi đến nhà số 128, đẩy cổng ra, khi đi đến lối vào, cửa bị đẩy ra từ bên trong.

Bà Molly đứng ở trong:

“Thiếu gia.”

Karen lắc cái túi trong tay, hỏi:

“Alfred đến chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng có lẽ sắp đến.”

“Ừm.”

Karen vào nhà, tầng một vắng vẻ;

“Thiếu gia, lên tầng hai thôi.”

Karen đi lên tầng hai, phòng ngủ chính đặt thêm không ít đồ dùng trong nhà, được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Karen đặt túi lên tủ, đi đến chiếc ghế cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống.

“Thiếu gia, cà phê đây.”

Trong khi đặt tách cà phê trước mặt Karen, bà Molly áy náy nói:

“Trong nhà không có tủ lạnh nên không có đá.”

“Không sao.”

Karen nâng tách cà phê lên uống, cà phê thấm lên môi dưới.

Quãng thời gian dốc sức học tập và lập nghiệp nửa đời trước, anh đã nghĩ rằng bản thân từ lâu đã không thể thiếu cà phê, nhưng đợi đến khi thu nhập của bản thân dư dả, có thể theo đuổi nhu cầu sống cao hơn, như sau khi được bạn bè mời uống cà phê, khách hàng giới thiệu và tự mình thử, anh mới phát hiện:

Thì ra thứ mình quen không phải là cà phê, mà là Nestlé.

Bà Molly cẩn thận ngồi vào chiếc ghế đối diện Karen.

Bà ấy mặc đầm dài qua gối, tựa như không hề sợ lạnh, chân cũng không mang đôi giày cao gót đỏ cổ điển đó, mà mang một đôi dép bông ở nhà, đôi chân khép lại, trông rất thận trọng.

Karen quay đầu lại, nhìn về con đường ngoài cửa sổ sát đất.

Trong đầu hiện ra hình ảnh trước kia lúc ngồi trong xe tang đi ngang qua nhà số 128 phố Mink, điều chú Mason thấy là tình đầu của ông, mà thứ anh thấy lại là đôi giày cao gót đỏ mang hơi thở quyến rũ và kì dị của bà Molly.

Là dùng mũi chân gõ gót giày, nhẹ nhàng đung đưa trước sau.

Không ai có có thể nghĩ rằng, bà Molly của bây giờ trong phút chốc trở nên “ngoan” như vậy.

Trong lòng lại có thể có một loại tiếc nuối nhàn nhạt chứ?

“Bà rất thích ngôi nhà này?” Karen hỏi.

“Đúng vậy, thưa thiếu gia, thật ra ngôi nhà này trước đây là của tôi.”

“Ồ, như vậy à.”

Bà Molly cười nhẹ: “Trước đây, tôi cùng chồng và con trai đều sống ở đây, sau này, do một tai nạn xe trong lúc du lịch gia đình, chồng tôi và con trai không may gặp nạn, thật ra…bản thân tôi cũng đã chết rồi, nhưng vì một số nguyên nhân đặc biệt mà tôi lại không chết hoàn toàn.

Sau này, Alfred đến, cậu ấy giúp tôi củng cố lại, dưới sự khẩn cầu của tôi, cậu ấy giúp tôi thu xếp về lại trong nhà.”

“Trước kia bà và Alfred quen biết nhau?”

“Đúng vậy, tôi từng giúp cậu ấy, cậu ấy nợ tôi một ân huệ, nhưng lúc đó tôi chỉ cho rằng cậu ấy là một người bình thường. Nhưng mà, Alfred đúng là một người tốt, có thể đôi lúc cậu ấy có chút trốn tránh, nhưng rất giữ lời hứa.

Phải biết rằng, cậu ấy vốn có thể một mình trải qua cuộc sống rất thoải mái ở thành phố La Giai, không cần mang theo gánh nặng là tôi, vì tôi, cậu ấy phải chịu rất nhiều nguy hiểm quá mức.”

“Ừm, vậy ngôi nhà đó thì sao?”

“Sau khi gia đình chúng tôi gặp nạn, gia sản được cháu trai của chồng tôi thừa kế, nó bán nơi này đi, bên mua lại lấy nơi này cho thuê.”

“Bà không bất mãn sao?”

“Không, tôi mong ngôi nhà này có thể có sức sống, tôi thích hòa vào cuộc sống của những khách thuê, điều này làm tôi có được sự an ủi rất lớn.

Tuy tôi trông rất đáng sợ.

Nhưng họ vốn chẳng thấy được tôi.

Đặc biệt là lúc con cái của một số khách thuê còn hơi nhỏ, đứa trẻ chơi trên giường một mình, tôi sẽ ở bên cạnh trông hộ.”

“Jeff...”

“Tôi chỉ muốn đuổi hắn đi, vì hắn nhân lúc không có người ở nhà mà vào ăn trộm, nhưng không ngờ lại trực tiếp dọa chết hắn, tôi còn chưa kịp thu dọn thi thể thì đã bị khách thuê phát hiện, nữ chủ nhà tìm Mason đến giúp thu dọn thi thể.”

Karen gật gật đầu, thế nên trong một quãng thời gian rất dài, sự tồn tại của bà Molly

như “nàng tiên ốc” vậy, trông coi nhà cửa an toàn.

“Vậy bây giờ ngôi nhà này thì sao?”

“Alfred thuê lại rồi, thành nơi ở thật sự của tôi, dù sao bây giờ tôi cũng có cơ thể hoàn chỉnh, không thể ở cùng khách thuê, vả lại mỗi ngày tôi đều phải đi làm và tan làm, cũng cần có nơi dừng chân ở gần nhà thiếu gia ngài.

Khi bận đến tối muộn, Alfred cũng sẽ nghỉ ngơi ở nơi này.”

Thế nên, ngôi nhà này tựa như là kí túc xá nhân viên của nhà Inmerais?

“Vì sao không mua lại luôn?”

Karen không biết Alfred rốt cuộc nhiều tiền như thế nào, nhưng biết cậu ấy thật sự rất nhiều tiền.

“Bởi vì…” Bà Molly sắp xếp lại câu từ, “Bởi vì ý của Alfred là nếu chúng tôi chỉ thuê thôi, đợi sau khi chúng tôi rời khỏi, ngôi nhà này vẫn sẽ được người khác thuê, mà sau khi mua lại, một khi chúng tôi đi, ngôi nhà sẽ hoàn toàn trống.

Tôi không muốn ngôi nhà này trở nên trống không lạnh lẽo.”

“Đi?”

Karen lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa.

Bà Molly cẩn thận nói: “Thiếu gia, không phải ngài phải chuẩn bị đi Wien sao?”

Karen không nói gì.

Bà Molly tiếp tục duy trì tư thế ngồi, không nhúc nhích.

Có một số chuyện giấu được người nhà, nhưng chẳng giấu được Alfred.

Trong mắt chú thím cô, mình và cô gái tên Eunice đó yêu nhau là vì để sau này lấy về nhà, nhưng Alfred lại nhìn thấu, đây là vì để ở rể.

Karen đột nhiên cười.

Anh bỗng nhiên hiểu ra đôi chút về điển tích “làm chuyện ruồi bu”.

Thuộc hạ quá thông minh thật sự làm cho “thiếu gia” anh đây rất khó xử.

“Ừm, đúng vậy, có khả năng này.” Karen nói.

Bà Molly thở dài một hơi, nói: “Vậy nên, thiếu gia sẽ mang hai chúng tôi đi cùng đúng không?”

“Hai người muốn đi cùng tôi à?” Karen hỏi.

“Alfred nói ông chủ đồng ý thu nhận hai chúng tôi làm người hầu trong nhà là để chuẩn bị cho lúc thiếu gia đi Wien sau này.”

Karen lẳng lặng tiếp tục hút thuốc.

Lúc này, Alfred đến, cậu ấy xách một bình ga, trên lưng vác một cái nồi lớn.

Lúc đi vào sân, nhìn thấy Karen và bà Molly ngồi sau cửa sổ sát đất tầng hai, cậu ấy còn niềm nở vẫy vẫy tay:

“Thiếu gia, tôi đến rồi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)