Số 13 Phố Mink

Chương 208: Lễ nghĩa (4)

Chương Trước Chương Tiếp

Karen vừa xoa tay của người ta vừa nói:

“Vì thế nên, dù cho sau này đến Wien sinh sống, anh vẫn sẽ kiên trì tự mình nấu ăn, anh cũng có thể tuyên bố rằng em có thể thoát ra khỏi sự trừng phạt của những món ăn Wien trong bấy nhiêu năm nay rồi.”

Hả? Anh ấy nói anh ấy muốn đến Wien sống?

Đợi đã, đây là tỏ tình sao?

Eunice cảm thấy cơ thể mình run lên một chút trong câu nói vừa rồi, giống như có một dòng điện chảy qua cơ thế vậy.

Karen mở lời nói tiếp:

“Ngày mai đến nhà anh dùng bữa tối đi, người nhà anh muốn gặp em.”

Eunice gật đầu đáp:

“Dạ được.”

...

Xe dừng ở cửa nhà Eunice trên phố Rhine;

Hai người đứng đối mặt nhau trước cửa, Karen để ý thấy, rèm cửa ở phòng khách tầng một có chút dao động.

“Chiều mai anh đến đón em.”

“Được.”

Karen đưa tay ra, vòng tay qua eo của Eunice, tiến lên phía trước, hôn vào môi cô ấy một cái.

Lần thứ hai khẽ hôn, cô ấy đã biết nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon, mơ đẹp.”

“Anh cũng vậy, lái xe cẩn thận nhé.”

“Ừm.”

Eunice bước vào phòng khách, vị trí quen thuộc, kiểu tắt đèn quen thuộc và cả trên chiếc sofa quen thuộc, mẹ cô ấy đang ngồi ở đấy.

“Tiến triển nhanh thật.” Phu nhân Jenny cười nói, đặt điếu thuốc trong tay lên khóa môi, “Phù.”

“Mẹ là đang chê cười con sao?” Eunice hỏi.

“Không, mẹ đang vui thay cho con, con biết không, mẹ đã chứng kiến qua nhiều cuộc hôn nhân, họ thường bằng mặt không bằng lòng, có thể thể hiện một kiểu hình thức ân ái ở những nơi công khai, nhưng người sáng mắt nhìn một cái là có thể nhận ra.

Ở sau lưng, có thể là mạnh ai nấy sống phần mình, không can thiệp chuyện của nhau.

Rất xin lỗi, con gái của mẹ à, mẹ không thể thay đổi quyết định của ông nội con, với tư cách một người mẹ, mẹ rất thất vọng.

Thế nhưng, bây giờ trông có vẻ cũng không tệ lắm, con khá tận hưởng nó.”

“Mẹ à, con cảm thấy những lời này từ miệng mẹ nói ra, hình như có chút không thích hợp.”

“Con gái lớn rồi, có gì mà không thích hợp chứ, đúng rồi, những thứ mà mẹ dạy con phải mua cho cậu ấy, con đã mua chưa?”

“Mua rồi, anh ấy rất thích, ồ đúng rồi, con nhận lời ngày mai sang nhà anh ấy dùng bữa tối.”

“Ừm.” Phu nhân Jenny đột nhiên phát hiện ra gì đó, hỏi, “Vậy cậu ấy không mua gì cho con cả à?”

“Mẹ, mẹ biết mua xong hết những món đồ kia thì cũng trễ rồi mà, bọn con đi ăn cơm.”

“Hờ, tệ quá.” Phu nhân Jenny thở dài, “Sao lại không biết xấu hổ mà chỉ để bạn gái tặng quà còn mình thì không bày tỏ bất cứ gì cả, nhà cậu ta cũng đâu thiếu chút tiền đó, vậy thì có thể là do chỗ này...”

Phu nhân Jenny đưa tay chỉ vào huyệt Thái Dương của mình:

“Là chỗ này căn bản không có ý thức về chuyện lễ nghĩa này sao, chẳng lẽ cậu ta không biết để con gái nhà người ta trắng tay trở về đối diện với mẹ của cô ấy, cô ấy sẽ xấu hổ biết bao nhiêu sao.”

“Mẹ à, con cũng đâu có thiếu gì, những món đồ mà hôm nay con mua cho anh ấy, anh ấy cũng đâu có thiếu.”

“Đương nhiên, chắc chắn là không thiếu rồi, nhưng niềm vui khi con gái về khoe với mẹ mình món quà mà bạn trai mua tặng cho mình, không có rồi.”

“Con không quan tâm cái này.”

“Con có quan tâm hay không là chuyện của con, còn cậu ta có làm hay không là chuyện của cậu ta, nếu như cậu ấy muốn cùng con về Wien sống, xem ra vẫn phải dạy dỗ cậu ta đàng hoàng, chỉ mỗi đẹp trai thôi thì không được.

Haiz, phải dạy cho cậu ta biết thế nào mới là lễ nghĩa, dù sao thì nhà chúng ta cũng rất xem trọng lễ nghĩa.”

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

“Anh ấy đưa cho con một tấm thẻ kẹp sách, bảo con đưa cho mẹ, nhờ mẹ chuyển tiếp cho bố hoặc là ông nội, đây là của ông nội anh ấy đưa.”

“Thẻ kẹp sách? Hờ, ấu trĩ.” Phu nhân Jenny cười khinh một tiếng, “Sao cậu ta không ra bên vệ đường hái một cọng cỏ đuôi chó làm thành một chiếc nhẫn tặng con đi?”

“Chính là cái này đây.” Eunice đem một tấm thẻ kẹp sách màu tím đặt trên bàn trà trước mặt mẹ.

Ngay sau đó,

“Bịch” một tiếng,

Phu nhân Jenny trực tiếp quỳ xuống trước thẻ kẹp sách.

“Mẹ à, mẹ sao thế?”

Eunice lập tức bước lên phía trước đỡ mẹ mình dạy.

“Mẹ không sao, mẹ không sao.” Phu nhân Jenny lộ ra nụ cười miễn cưỡng, “Con đi tắm rửa trước đi, mẹ không sao đâu, chỉ là ngồi lâu quá nên chân có chút tê rồi.”

“Thật sự không sao chứ, mẹ?”

“Không sao, không sao, con đi tắm trước đi.”

“Dạ được.”

Đợi sau khi Eunice rời đi,

Phu nhân Jenny dùng cánh tay run rẩy, muốn nhặt tấm thẻ kẹp sách này lên, nhưng tay đưa đến nửa đường, lại đổi thành cả hai tay, cẩn thận “nhấc” nó lên.

Eunice thay một bộ đồ ở nhà rồi cầm một cốc nước đi qua đó:

“Mẹ, bây giờ mẹ đã ổn hơn chưa?”

Cô phát hiện trên bàn trà bày ra lộn xộn không ít những món trang sức bình thường mẹ thích đeo, còn hộp trang sức thì đóng lại và đặt ở đó.

Phu nhân Jenny hít một hơi sâu, chậm rãi nói: Ngày mai, mẹ sẽ đi cùng con sang nhà cậu ấy.”

“Dạ?” Eunice có chút nghi hoặc mà nói, “Cần phải chính thức như vậy luôn sao?”

Phu nhân Jenny giống hệt như một con mèo bị giẫm phải đuôi, gần như nhảy ra từ trên ghế sofa:

“Chúng ta không thể không hiểu lễ nghĩa!”

“Dạ?”

Phu nhân Jenny đặt tay lên trán của mình, ngồi về lại ghế sofa.

“Mẹ, mẹ thật sự không sao chứ?”

Phu nhân Jenny lắc đầu, nhìn con gái của mình, nói:

“Nếu như tối mai con không muốn về thì...”

“Gì cơ?”

“Cũng có thể ở lại nhà cậu ấy.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)