Số 13 Phố Mink

Chương 207: Lễ nghĩa (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Karen nắm lấy tay cô ấy,

Nói:

“Đi xem thử nào.”

Sau khi chọn được hai sợi thắt lưng và ra ngoài, Karen vẫn rất tự nhiên nắm tay của Eunice.

“Đói chưa?” Karen hỏi

“Vẫn ổn.” Eunice hơi hơi bĩu môi, nửa thân trên hơi ngả nghiêng qua lại, nhưng mức độ dao động này không thể nào dứt tay mình ra khỏi tay Karen.

Dáng vẻ bĩu môi như này, khiến Karen nhớ đến hình ảnh Pall bĩu môi chiều hôm trước.

“Vật chúng ta đi ăn tối, phía trước hình như có một quán ăn Wein.”

“Được… à không, đợi một chút.”

Eunice dừng bước lại, ánh mắt lộ vẻ suy ngẫm.

Karen hỏi:

“Có phải quên mua dù rồi phải không?”

“Đúng rồi, dù, ơ, sao anh lại biết?”

Mua giày da, để anh không đi mất. Mua thắt lưng, trói buộc anh lại. Mua dù, móc giữ anh lại.

Đây là tập tục mà những người mẹ của Wein hay căn dặn, ở Wein, từ quý tộc cho đến dân nghèo, trước khi đến bàn chuyện kết hôn, phụ nữ đều sẽ chuẩn bị ba món quà này cho đàn ông.

Eunice hỏi xong trực tiếp cúi đầu xuống,

Giày da nhẹ nhẹ dậm xuống nền đất.

Anh vậy mà lại biết phong tục này của Wein!

“Vậy thì chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước đã?”

Karen cúi đầu xuống, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc của Eunice.

Eunice “ừm” một tiếng.

Xét cho cùng thì vẫn là một cô gái tuổi mười chín, điều kiện gia tộc là nguyên nhân khiến cô ấy vượt xa so với những người cùng trang lứa trên nhiều phương diện, nhưng có một vài thứ, chưa từng trải qua thì không thể có được kinh nghiệm chân thật và sự trưởng thành;

Hơn nữa cũng không thể từ sách vở mà có được kinh nghiệm yêu đương, bởi vì những người có thể dễ dàng yêu đương rất ít đọc sách về tình yêu, vậy thì nghĩ thử xem những quyển sách này rốt cuộc là viết cho ai đọc?

Eunice chọn cho Karen một cây dù màu đen, cây dù rất tinh xảo, đầy ấp hơi thở nghệ thuật.

“Anh cảm thấy như mình đã được trang bị vũ trang, giống như một kỵ sĩ trước khi lên chiến trường được hộ vệ giúp mặc áo giáp vậy.”

“Có khoa trương đến mức đó không?”

“Ừm, có đó, cảm ơn em, Eunice.”

“Không cần khách sáo, hơn nữa em cảm thấy nói ‘cảm ơn’ có hơi xa lạ…”

Karen cúi đầu xuống, trong lúc Eunice đang nói, môi chạm nhẹ vào môi của cô ấy.

Eunice ngây ngẩn cả người ra, đây là nụ hôn đầu của cô ấy.

“Anh tiếp thu sự phê bình của em, hơn nữa đã kịp thời sửa sai, mời em xét duyệt thái độ hiện tại của anh.”

Eunice đưa tay ra, vỗ lên ngực Karen.

“Hahaha…”

Karen tay phải cầm dù, hộp giày và hộp thắt lưng, tay trái trực tiếp kéo cô gái lại.

Cô gái dường như muốn thoát ra, nhưng Karen mang theo một chút mãnh liệt kéo cô ấy lại lần nữa, nói:

“Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.”

Đây có lẽ không phải tình yêu, cả hai bên thật ra đều mang theo một chút chủ ý;

Nhưng không thể phủ nhận rằng, vào lúc này đây cả hai bên đều bằng lòng biểu lộ ra mặt ngây ngô mà bình thường không thể hiện ra ngoài.

Karen nhìn cô gái bên cạnh mà mình đang ôm lấy.

Có thể,

Chúng ta đều đang đeo mặt nạ,

Nhưng ít nhất,

Là kiểu mà bản thân mình thích.

Món ăn địa phương của Wein trong nhà hàng Wein, khiến Karen ăn không mấy vừa miệng;

Có thể là do sự kiêu ngạo của người Wein cũng được thể hiện trong cả món ăn, quá xem trọng truyền thống mà gạt bỏ đi tất cả sự sáng tạo và tiến bộ theo thời gian.

Nếu như không phải vì Eunice ngồi phía đối diện cảm nhận được hương vị của quê nhà trong những món ăn này, Karen thậm chí sẽ không động đến nĩa thứ hai.

“Em cảm thấy anh không thích khẩu vị của món ăn Wien cho lắm?” Eunice để ý thấy, bởi vì Karen không hề che giấu cảm xúc của mình đối với món ăn trước mặt.

“Đúng vậy, anh cảm thấy mình chắc chắn ăn không quen món ăn Wien.” Karen nói rất thẳng thắn.

Nếu như nói kiểu món ăn của Thụy Lam là ngọt ngào, vậy thì món ăn của Wien chính là món ăn hắc ám được làm nên từ các truyền thống vững chắc.

Không phải nói nó khó ăn đến mức nào, nguyên liệu thì ngon đó, nhưng như thể là người ta cố ý làm cho các nguyên liệu trở nên không ngon như thế nữa.

Nghe nói như thế,

Trong lòng Eunice đột nhiên buồn bã,

Vậy nên, câu nói này của anh ấy có nghĩa là anh ấy không quen với cuộc sống ở Wien?

Mẹ còn bảo mình hỏi anh ấy có nguyện ý đến Wien hay không, anh ấy tỏ rõ ra là không nguyện ý rồi.

“Tuy nhiên may mắn ở chỗ bình thường anh đều tự nấu ăn, phòng ăn nhà anh có cái chuông, em có nhớ không?”

“Nhớ chứ, lần trước em nhìn thấy rồi.”

“Anh rất tận hưởng cảm giác lắc chuông gọi người nhà ra dùng bữa sau mỗi lần chuẩn bị xong món ăn, đó là một cảm giác tuyệt vời trên cả món ăn ngon.”

“Thật tốt, tuy rằng em cũng có học qua nấu nướng, nhưng em biết rằng mình chắc chắn không so được với anh.”

Nồi canh chua cá đầy đủ màu sắc hương vị lần trước, khiến cho Eunice vẫn nhớ như in, đáng tiếc là món ăn đó lại được chuẩn bị cho mèo.

Karen đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của Eunice, những ngón tay vuốt ve nhè nhẹ.

Tay của Eunice có hơi cứng lại, tuy rằng mọi người đều đang bước đi mau chóng một cách ăn ý, thậm chí còn ăn ý trong cả nhịp bước;

Nhưng cô ấy tạm thời vẫn không thể nào duy trì những tiếp xúc cơ thể thân mật kiểu này một cách tự nhiên được, vẫn cần một chút thời gian, chẳng hạn như cô về nằm trên giường hồi tưởng lại vài lần là được rồi.

Lợi ích của việc đẹp trai nằm ở chỗ, rõ ràng là bạn đang nhân cơ hội để trục lợi, nhưng trong mắt đối phương lại giống như cha xứ đang chân thành cầu nguyện cho bạn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)