Số 13 Phố Mink

Chương 206: Lễ nghĩa (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi yêu nhau, một động tác nhỏ vượt quá giới hạn của một bên, cũng có thể rất tốt trong việc rút ngắn khoảng cách giữa hai người và thúc đẩy quan hệ hai bên, nhưng cần chú ý rằng phải nhận thức rõ ràng đối với mối quan hệ của hai người, đặc biệt là đối với mặt mũi của bản thân, nếu không sẽ rất dễ phản tác dụng, thậm chí có thể vô cục cảnh sát.

“Đi dạo phố không?” Karen hỏi.

“Dạo phố?” Eunice có chút bất ngờ nói, “Những người đàn ông mà em biết đều rất từ chối việc đi dạo phố cùng vợ mình.”

“Đó là chuyện sau khi kết hôn.” Karen cư nói, “Trước khi kết hôn đều thích cả.”

“Karen, anh cũng thật thẳng thắn.”

Karen lái xe, chở Eunice đến một con phố đi bộ mua sắm, chỗ này không tính là phố đi bộ cao cấp nhất thành phố La Giai, không phải vì Karen muốn tiết kiệm tiền, trên thực tế kinh phí để yêu đương của anh ấy rất đủ đầy.

Tiền ông nội cho, tiền chú thím và cô cho, đã đủ để Karen trở thành con nhà giàu ở thành phố La Giai này, đây là còn chưa kể đến phần tiền Alfred nhiều lần nhét vào trong xe.

Bởi vì phố đi bộ cao cấp nhất nằm ở phố Rhine, cách chỗ Eunice sống thật sự quá gần, cho nên chỉ có thể hoãn lại cho lần tới.

“Anh thích không khí của La Giai, nó khá là thư thả, nếu so với Wein mà nói; không sợ em chê cười, anh thậm chí còn cảm thấy người đi bộ trên phố ở La Giai, còn chậm hơn nhiều so với người trên phố ở Rhine.”

“Thành phố tiết tấu chậm.”

“Tiết tấu chậm…Anh rất thích kiểu hình dung này.”

Eunice đẩy cửa của một tiệm giày da, bước vào trong.

Karen dừng lại vài giây trước cửa tiệm, nhìn trên tấm biển hiệu ghi “Tiệm giày da nam”.

Cho nên, bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt của nó, chẳng hạn như chuyện ép hôn này;

Nếu như bạn vừa hay được ghép với một người mà bạn cảm thấy cũng không tệ, cũng khá hợp, bạn sẽ phát hiện ra đối phương cũng giống mình, đều đang thúc đẩy tiến trình một cách có mục đích, sự đồng cảm giữa hai người sẽ mãnh liệt hơn.

Đương nhiên, với tính cách và độ trưởng thành tâm lý của Karen mà nói, anh cũng sẽ không yêu một người kiểu “anh đoán xem em có đang đoán hay không”.

“Anh thích kiểu giày nào?” Eunice hỏi.

“Chắc chắn là để em chọn cho anh rồi.”

“Nhưng giày là mang vào chân của anh mà.” Eunice nói.

‘Nhưng anh rất ít khi cúi đầu xuống.”

Eunice hé miệng cười, với sự đồng hành của nhân viên bên cạnh, chọn được ba kiểu giày cho Karen.

“Chúng ta thử một chút đi?”

“Được.”

Karen ngồi xuống một chiếc ghế đệm ngay bên cạnh, bắt đầu thử giày.

Nhân viên nữ của tiệm theo thói quen ngồi xuống muốn giúp, nhưng Eunice đã ngồi xuống trước một bước, giúp Karen điều chỉnh giày, dùng tay ấn ấn phần mũi giày, hỏi:

“Có vướng không?”

“Không vướng.”

Ngay sau đó, Eunice lại đưa ngón tay ra thử chọt chọt vào phần khe giày ở gót giày: “Có hơi chật hay không?”

Chưa đợi Karen trả lời, Eunice lại nói:

“Nhưng mà đeo một lúc rồi sẽ rộng ra không ít.”

“Đúng, chị nói rất đúng.” Nữ nhân viên cửa hàng nói.

“Anh thích không?” Eunice ngẩng đầu nhìn Karen.

“Thích.”

“Được, làm phiền cô giúp tôi gói đôi này lại, chúng ta thử tiếp hai đôi kia để đỡ tốn thời gian.”

Khi bước ra từ cửa tiệm giày, chiếc túi trong tay Karen là ba hộp giày.

“Anh biết không, hồi đầu khi bố mẹ em quen nhau, mẹ em cũng giúp ba em mua giày, chẳng qua là vì mẹ em chạy xe đạp cán phải chân của bố em, haha.”

“Haha, đây chính là duyên phận, không phải sao.”

“Đúng vậy, vì thế nên mẹ em thường nói rằng, nếu như không phải vì hôm đó mẹ em chạy xe bất cẩn, có lẽ sẽ không có em và hai người anh trai của em rồi.”

“Không, không có chuyện đó đâu.”

“Không có chuyện đó đâu?”

“Hai người đã được định trước sẽ yêu nhau, sự gặp gỡ của họ có thể là vì một sự cố nhỏ ngoài ý muốn, nhưng sự cố nhỏ ngoài ý muốn đó, chẳng lẽ không phải là một sự sắp đặt sao?”

“Em rất thích nghe anh nói chuyện, Karen, anh giống hệt như bố em vậy, lời nói của ông ấy luôn có thể cho người khác cảm hứng và suy ngẫm, rất thú vị.”

“Vậy anh thật sự rất muốn gặp làm quen bố em một chút.”

“Hai người nhất định sẽ có tiếng nói chung, bố em thích nhất là ngồi uống trà nói chuyện với người khác, nhưng các anh trai và anh họ đều rất sợ phải ngồi đối diện với bố em.

Anh có hiểu cảm giác đó không, chính là, cảm giác trong nhà có phụ huynh nghiêm khắc?”

Sao lại không thể, Dis nhà mình không phải chính là như thế sao?

Nhưng Karen không thể trả lời như vậy, bởi vì buổi hẹn lần trước, Dis đã được bản thân sắp xếp khiến cho khó xử.

“Người nhà anh đều rất vui tính, nhưng anh có thể tưởng tượng được cảm giác đó, thật ra có đôi lúc, họ không phải cố ý nghiêm khắc, mà là không quen với một cách bày tỏ tình yêu khác mà thôi.”

“Ừm, hồi nhỏ sau khi các anh bị bố mắng đến khóc, mẹ cũng luôn an ủi họ như thế.”

“Trước mặt có một cửa hàng thắt lưng…”

Eunice đưa tay vén áo khoác ngoài của Karen ra để nhìn thắt lưng của Karen, nhưng động tác này mới làm đến một nửa, cô ấy liền ý thức được như thế không đúng đắn, mặt trong phút chốc đỏ hết cả lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)