Số 13 Phố Mink

Chương 205: Lễ nghĩa (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một chiếc xe Sunderland phiên bản giới hạn dừng trước cửa trường trung học, Karen ngồi bên trong xe, tay trái cầm một điếu thuốc, tay phải đang lật xem quyển sách về Tông giáo đang đặt trên đầu gối.

Đây là một khung cảnh rất nghệ thuật,

Giải thích sâu sắc thế nào gọi là: trẻ tuổi, dư tiền, bảnh trai và nội hàm.

Khi các nữ sinh trung học tan học đi ngang qua bên cạnh xe, cơ bản đều không nhịn được mà nhìn vào bên trong xe, có một vài nữ sinh rõ ràng đã đi qua rồi, vẫn quay đầu lại nhìn thêm lần nữa.

Tất nhiên, nam sinh cũng như vậy, phần lớn nam sinh trong độ tuổi này đều từng tưởng tượng đến cảnh tượng mình sẽ lái xe sang dừng trước cổng trường.

“Chị, là xe của Alfred.” Lunt nhận ra chiếc xe này.

Mẫu xe này của Sunderland cả thành phố La Giai cũng rất khó để tìm được chiếc thứ hai.

Tiếp sau đó,

Minna, Lunt và Chris đi ngang qua chiếc Sunderland đó.

Lunt cố ý la lớn tiếng: “Anh, sao anh lại đến?”

Karen khép sach lại, cười nói: “Đến đón mấy em tan học về.”

“Ồ, dạ được.”

Lunt đến mở cửa xe, sau đó bị Minna kéo cặp lại, cả người lảo đảo một cái, ngồi bệt xuống mặt đất.

Chris đứng bên cạnh, che miệng lại.

“Chị, anh đến đón chúng ta tan học mà.” Lunt tủi thân nói.

“Chúng ta đã tan học rồi, anh cũng nhìn thấy rồi.” Minna nói.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì là anh đã đón chúng ta tan học rồi đó.”

“Cái này…sau đó nữa thì sao?”

“Sau đó nữa là chúng ta có thể ngồi xe điện về nhà!”

Minna hướng về phía Karen nở nụ cười, còn nắm bàn tay lại thành động tác cổ vũ, ngay sau đó lập tức túm lấy phía sau của Lunt đi theo Chris, ba người đi đến trạm xe điện.

Karen lần nữa mở quyển sách trên đầu gối ra, tiếp tục lật xem.

Tấm thẻ kẹp sách mà Dis đưa cho mình, bây giờ vẫn còn kẹp bên trong cuốn “Ánh sáng của kỷ luật” kia.

Có đôi lúc, chọn ra một thứ mà bản thân ghét còn khó hơn nhiều so với chọn ra một thứ mà bản thân thích, gần một tuần đã trôi qua rồi, Karen vẫn chưa chọn xong.

Dis thúc giục,

Ông ta không thúc giục nộp lại thẻ kẹp sách,

Mà là thúc giục sao vẫn chưa đưa con bé nhà “Ellen” kia đến nhà dùng cơm?

Đồng thời, lại đưa thêm cho bản thân tấm thẻ kẹp sách thứ hai.

Nhưng đây cũng là một kiểu thúc giục,

Karen biết rõ, có một chuyện rất lớn rất lớn, sắp sửa xảy ra.

Nhưng anh ấy còn biết rõ hơn nữa là chuyện này, ngoài Dis ra, không ai có thể nhúng tay vào, ngay cả phất cờ kêu cứu cũng không làm được.

Còn bản thân, dưới sự sắp xếp của Dis, đã chuẩn bị sẵn đường lui.

Anh cảm thấy đứng trên lập trường của “người nhà”, anh nên ôm lấy chân của ông nội khi trong phòng làm việc, khóc lóc cầu xin ông đừng đi đối mặt với nguy hiểm, người nhà sẽ luôn ở bên cạnh ông, chúng con sẽ ở cùng với ông.

Nhưng vấn đề là, anh và Dis đều là những người lý tính quá bình tĩnh;

Khi hai người ngồi đối mặt với nhau trong phòng làm việc, cuộc giao tiếp giống như hai cỗ máy hoạt động lạnh như băng, những gì họ nói không phải nói chuyện, mà là tiếng ma sát của răng.

Lật thêm một trang nữa, giới thiệu về Berry giáo; thật ra Giáo hội mà Karen tiếp xúc trong thực tế không nhiều, Berry giáo được xem là Giáo hội duy nhất thành công khiến cho Karen cảm thấy buồn nôn;

Nhưng anh cảm thấy rằng bởi vì chuyện này mà ghi tên “Berry giáo” lên tấm thẻ kẹp sách,

Thì hình như có hơi lời cho họ rồi?

Mặc dù,

Berry giáo chắc chắn không muốn chiếm món lời này.



Eunice bước ra cổng trường, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo gió kaki, đeo buộc tóc, trong tay cầm vài cuốn sách, chân vẫn mang đôi giày da như cũ.

Karen rất thích nhìn đôi giày da của cô ấy, hơn nữa Karen biết rõ, buổi hẹn lần trước ánh mắt của Karen cứ thỉnh thoảng nhìn về phía giày da của cô ấy, cô ấy có lẽ cũng nắm bắt và nhận thấy được rồi.

Cô giáo, là một danh từ, nhưng đôi khi lại là một tính từ;

Nói chung là, cô Eunice hôm nay, rất cô giáo.

Sự xuất hiện của cô ấy, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, đặc biệt là những thầy giáo trẻ cùng tan làm.

Khi bọn họ nhìn thấy cô Eunice bước về phía chiếc xe Sunderland bản giới hạn ngoài cổng trường, dường như có thể nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng.

“Em nên nói là trùng hợp quá nhỉ đúng không?”

Eunice cúi người xuống nói với Karen thông qua cửa sổ xe.

Karen bỏ quyển sách vào trong ngăn kéo, cười hỏi:

“Anh nên nói là đến để đón em trai em gái tan học đúng không?”

Eunice ngồi lên xe,

Khi cô ấy thắt dây an toán, ánh mắt của Karen thoải mái rơi xuống đôi giày da của cô ấy.

“Trông có đẹp không?” Eunice hỏi, “Lần trước em phát hiện ra anh rất thích nhìn chằm chằm vào nó.”

“Rất đẹp.” Karen rất thẳng thắn, “Em rất hợp mang giày da, rất xứng với khí chất của em.”

Karen đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ trên bề mặt của chiếc giày.

Eunice cắn môi, có thể nhìn ra cô ấy có chút căng thẳng, nhưng cố hết sức giữ bình tĩnh cho bản thân, tóm lại, không lộ ra vẻ mặt từ chối cũng không bất kì động tác bảo vệ nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)