Số 13 Phố Mink

Chương 204: Viết một cái tên (4)

Chương Trước Chương Tiếp

“Ra vậy.”

“Ngươi không hỏi vì sao ta lại làm thế à?”

“Lười hỏi quá.”

Karen đứng dậy, anh ấy chuẩn bị đi vào gặp Dis.

Pall dùng móng vuốt bấu lấy quần của anh ta:

“Còn một câu nữa, ta nói xong thì ngươi hẵng đi gặp Dis.”

“Được, cô nói đi.”

“Ta rất yêu gia tộc của mình, tuy rằng người trong gia tộc hiện giờ ta không quen một ai cả, nhưng chúng là con cháu của anh chị em ta năm đó, vì thế nên trên người chúng, vẫn còn giữ biểu tượng tinh thần trong khái niệm của ta về hai từ gia đình, ngươi hiểu không?”

“Tôi hiểu mà.”

“Vì thế nên, Karen, đợi đến khi ngươi đến Wein, ngươi có thể đối xử với người nhà của ta như cách ngươi đối xử với người nhà Inmerais được không?”

Karen lắc đầu.

Pall phụng phịu mặt mèo của mình.

Karen cười đáp: “Điều kiện trước hết là, họ phải giống như những người trong nhà này vậy, phải đối xử với tôi như người nhà của họ.”

Nói xong,

Karen bước đến trước phòng làm việc, gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

...

“Tiến triển như thế nào rồi?” Dis nhìn đứa cháu trai đang ngồi trước mặt mình.

“Mới chính thức hẹn hò ngày đầu thôi ạ.”

Dis nói một cách rất bình tĩnh: “Ba cái chuyện yêu đương này, đôi khi chỉ cần mười lăm phút là có thể xác định kết quả luôn rồi.”

Karen cảm thấy ông nội nói rất có lý, trong điều kiện bình thường, chuyện yêu đương giống như con rùa nhìn đậu xanh vậy, cứ nhìn thuận mắt thì bắt đầu triển thôi.

Còn kiểu theo đuổi tình yêu đau khổ như trong phim, hỏi han ân cần, dằn vặt và đau khổ lặp đi lặp lại, thường chỉ là đơn phương cảm động chính mình mà thôi.

Đến cuối cùng dù cho có “theo đuổi” và “kiên trì” thành công đi chăng nữa, thì trong hầu hết các trường hợp cũng là do đối phương không còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể nhéo mũi miễn cưỡng chấp nhận thôi.

Không thể không nói rằng, đàn ông trong nhà Inmerais, dường như vẫn luôn có sự tự tin cực kỳ mạnh mẽ về mặt này.

“Cho nên, câu trả lời của con là?” Dis hỏi.

“Con cảm thấy đây là một khởi đầu tốt đối với cả hai.” Karen nói.

“Ừm, rất tốt. Qua vài ngày nữa mời cô ấy đến nhà mình dùng bữa.”

“Như thế có phải hơi sớm không?” Karen hỏi.

Lần trước tất cả mọi người trong nhà đều biết rõ, lấy danh nghĩa đến thăm hỏi gia đình mà gặp mặt, nhưng ông nội nói vậy, rõ ràng như thể là muốn bên nhà gái chính thức gặp người nhà bên mình rồi.

Dis uống một ngụm trà:

“Người nhà cô ấy cũng sẽ giúp hối thúc mà.”

Karen gật đầu đáp:

“Hiểu rồi ạ.”

Các bậc phụ huynh uy nghiêm của hai bên gia đình đều đã đạt được sự ăn ý lẫn nhau, phần dư mà giữa đôi trẻ có thể lựa chọn vốn đã không nhiều, thậm chí hầu như không có.

Ngay cả người có tư tưởng và nhận thức phong phú về “chủ nghĩa tự do yêu đương” như Karen, sau khi đã hiểu được ý của Dis, cũng chỉ có thể lựa chọn đi xem mắt và chủ động tiếp xúc, bên nhà gái sẽ tự động không có thêm “đường lui”.

Cũng vì thế mà trước điều kiện tiên quyết này, có thể gặp được người mà bản thân cảm thấy thoải mái, cũng thật sự là đáng quý lắm rồi, thậm chí đó còn là một may mắn to lớn, nên biết đâu là đủ.

“Đúng rồi, ông nội, con biết dị ma mà ông nói sẽ giúp chúng ta giải quyết tốt hậu quả là ai rồi.”

“Ồ.”

Dis đối với chuyện này không hề tỏ ra cảm thấy ngạc nhiên, mà quả thật cũng chẳng có gì đáng để bất ngờ cả.

“Bích Thần giáo, là cấm kỵ sao?”

“Theo ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, thì không được tính. Bởi vì chuỗi kế thừa chủ chốt của Bích Thần giáo, sớm đã bị đứt gãy, vì thế nên các tín đồ phổ thông rải rác khắp nơi của Bích Thần giáo, sẽ không gặp phải bất kì sự áp bức và hãm hại nào cả.

Nhưng, vẫn sẽ có một vài người, gìn giữ hoặc kế thừa lại truyền thừa của Thần Bích giáo, tuy rằng số lượng ít đến đáng thương, nhưng bọn họ, vẫn luôn là đối tượng công kích Thần Kỷ Luật.

Bởi vì chân thần của Bích Thần Giáo Rylilsa, bị chính tay Thần Kỷ Luật trấn áp.

Lão đại trấn áp lão đại người khác, vậy thì những tiểu đệ bên dưới cũng sẽ truy cùng diệt tận tiểu đệ của đối phương.

“Tại sao?” Karen hỏi.

“Bởi vì Rylilsa ngông cuồng vẽ bức bích họa cuối cùng cho Thần Kỷ Luật, đã chọc tức Thần Kỷ Luật.”

“Hóa ra là như thế.”

Vào thời điểm đỉnh cao nhất trong đời người ta, bạn lại đi tiên đoán xem khi nào thì người ta sẽ sụp đổ, thế này không bị trấn áp mới lạ.

“Vậy quyển sách tổng quan về các tông giáo cháu đã xem hết chưa?”

“Mới xem xong một lần ạ.” Karen trả lời

“Xem cho kỹ lưỡng, sau đó chọn ra một cái cho ông.” Dis lấy ra một chiếc thẻ kẹp sách màu tím, đặt trước mặt Karen, “Viết tên của Giáo hội đó lên chiếc thẻ kẹp sách này.”

Karen đem chiếc thẻ kẹp sách lấy vào trong tay

“Vậy cháu thật sự phải xem kỹ lại một lần nữa, bởi vì cháu vẫn chưa biết bản thân cảm thấy hứng thú với Giáo hội nào, tạm thời cũng chưa thể nói ra thích Giáo hội nào nhất.”

“Không, con hiểu sai ý rồi.” Dis lắc đầu.

“Dạ?”

Dis nhìn Karen,

Nói một cách rất bình tĩnh:

“Chọn ra một Giáo hội mà con không thích nhất.”

Karen ngây ngẩn người ra,

Trong đầu hiện lên một chương nội dung mà mình đã từng xem trong quyển sách tự thuật thần thoại “Ánh sáng của kỷ luật”:

“Con gái của thần Kỷ Luật Ankara khi còn nhỏ vì một chuyện nhỏ nhặt mà tức giận.

Thần Kỷ Luật đưa cho cô ấy một chiếc thẻ kẹp sách, bảo cô ấy viết ra tên của một vị Thần mà bản thân ghét nhất;

Rất nhanh, vị Thần đó đã sa ngã;

Sau đó, Ankara mỉm cười.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)