Karen lên đến tầng ba, nhìn thấy Pall đang ngồi trên bệ cửa sổ, đang không ngừng dùng vuốt mèo đập vào chậu hoa trước mặt, bên rìa cửa sổ, không ít cánh hoa đã rụng xuống.
Con mèo này, đang ở đây chơi vô cùng nhập tâm và cảm xúc.
“Cái đồ tà thần độc ác nhà ngươi.” Pall quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm vào Karen, “Ngươi dám đối xử với ta như vậy.”
Bất lực trơ mắt nhìn vãn bối của mình bị người con trai trước mặt này cưa cẩm, bản thân mình muốn chen vào đấy làm cái bóng đèn thì bị lôi về nhà, tủi thân, tủi thân lắm, cực kỳ tủi thân.
Karen bước đến bên cạnh Pall, cúi xuống cẩn thận gom những cánh hoa trên bệ cửa sổ vào trong lòng bàn tay, sao đó nhìn đống cánh hoa này, thở dài.
Pall sững sờ một lúc:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Những cánh hoa này thật đáng thương.”
“Hả? Không, ta còn đáng thương hơn những cánh hoa nữa!”
“Vuốt của cô nương tình một chút đi, cô nhìn cô kìa, làm đau chúng rồi đấy.”
“Ngươi đang diễn kịch à?” Pall hỏi, “Ngươi có thể bình thường một chút không?”
“Để lát nữa tôi lấy cái xẻng nhỏ, đào một cái hố trong vườn, an táng cho những cánh hoa đáng thương này.”
“Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi điên rồi sao!”
Karen vỗ trán một cái, rải những cánh hoa đó trên mặt đất, áy náy nói:
“Xin lỗi, tôi vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí ngày hôm qua, chưa trở về bình thường được.”
“Vô liêm sỉ! Đê tiện! Hèn hạ! Tà thần!”
Pall đứng trên hai chân sau, cào móng vuốt về phía Karen.
“Ngươi dùng những biểu cảm này để lừa dối vãn bối đáng thương trong sáng của ta có đúng không?”
“Ừm đúng đó.”
“Meo meo meo! !!”
Pall lao vào người Karen, Karen đứng yên, mặc cho Pall đang kéo người mình thế nào, cứ nhìn nó giơ móng vuốt lên về phía mình.
Sau đó, Pall ngây người ra, bộ móng vuốt đã giơ lên, lại không thể cào xuống.
Trong phút chốc, bầu không khí trở nên gượng gạo, nhất là Pall, móng mèo của nó cứ giơ ra rồi lại thu về trong bàn chân thịt múp, lại giơ ra rồi lại thu về.
“Sao ngươi lại không tránh?”
“Sao cô lại không cào?”
“Ngươi quả thật quá vô liêm sỉ rồi, ngay cả việc né một chút cho ta xả giận giống như trong kịch bản ngươi cũng chịu làm.”
“Ah…”
Karen rất thản nhiên;
Dis đang ở ngay trong phòng làm việc, Pall điên rồi mới dám cào nát mặt đứa cháu nội mà Dis cưng nhất vào lúc này, nhất là khi thằng cháu đang trong giai đoạn yêu đương.
Ai trong nhà này cũng sợ ông nội, ừm, mèo trong nhà cũng vậy nốt.
Karen đưa tay ra lấy Pall từ trên người mình xuống, để nó trên bệ cửa sổ.
Pall dùng móng ma sát qua lại trên bệ cửa cổ, nói với chút thất vọng:
“Ngoại hình đẹp trai, tâm hồn trưởng thành, ta không nghĩ rằng vãn bối của ta có thể cưỡng lại được, nhưng ta vẫn rất giận, hai ông cháu các ngươi sao có thể làm như thế!”
Karen ngồi xuống bên bệ cửa sổ, đưa tay ra xoa xoa đầu của Pall: “Thật ra, tôi cũng chưa làm nhiều đâu.”
“Hơ hơ.” Pall nhếch khóe miệng, “Chỉ vì một tấm vé tàu mà lại đi ức hiếp một cô gái mười chín tuổi, ngươi không cảm thấy bản thân rất quá đáng sao?”
“Tôi chỉ mới mười sáu thôi.”
“Ngươi biết ta nói về tuổi là ý gì mà.” Pall cố chấp tránh né bàn tay của Karen.
“Cô cũng biết đấy, có một vài chuyện, cả tôi và cô đều không thể thay đổi được.” Karen đưa tay chỉ về phía phòng làm việc, “Thật ra tôi cũng không muốn yêu đương sớm như thế này cho lắm, vốn dĩ tôi cảm thấy mình vẫn còn nhiều thời gian để làm một vài chuyện cá nhân.”
Pall lập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt lườm Karen:
“Không muốn yêu đương là sao hả, chẳng lẽ đứa cháu của cháu của cháu gái ta không xứng với ngươi?”
“Cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, khi đi dạo cùng cô ấy, cảm thấy khá thoải mái.”
“Ta cảm thấy như này không phải là ngươi đang miêu tả tình yêu đâu.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ rằng người nào đó suốt một trăm năm làm mèo chưa từng yêu đương, có thể hiểu tình yêu là gì đâu; tôi thậm chí còn nhớ rằng hôm ấy có người nào đó nhìn thấy con gái nhà người ta đến, cứ lải nhải hối thúc tôi mau đi duy trì nòi giống với người ta.”
“Được rồi, ngươi có thể câm miệng được rồi.”
“Mở đầu trò đâm chọt nhau là cô mà.” Karen nhắc nhở, “Làm một con mèo ngoan ngoãn đáng yêu không được hay sao, tôi đây còn rất nhiều cách làm món cá đó.”
Pall trong vô thức nuốt nước bọt, lưỡi thè ra liếm mép,
Nhưng vẫn rất nghiêm túc nói:
“Quyết định mà Dis đưa ra, ta không thể nào thay đổi được, ta biết rất rõ điều này.”
“Ừm.”
“Hơn nữa ta cũng có thể đoán được, con bé vãn bối kia của ta, ngay cả khi nó không kết hôn với ngươi, thì thật ra quyền tự chủ hôn nhân cũng không nằm trong tay nó, sở dĩ năm đó ta bỏ nhà ra đi, cũng là vì ông nội ta bắt ép ta đi xem mắt.”
“Cô là vì chuyện hôn nhân nên mới cắt đứt quan hệ với gia tộc sao?”
“Đó là chuyện sau này, gia tộc của ta có được một thứ rất ghê gớm, sau đó những người dã tâm trong gia tộc chuẩn bị sử dụng thứ này để củng cố gia tộc, họ thậm chí còn muốn thành lập một Thần giáo do chính gia tộc làm chủ.
Sau đó, ta đích thân trộm lấy thứ đó, phá hủy nó.”