Karen thực sự không ngờ rằng người trong nhà lại quan tâm đến chuyện hẹn hò của mình đến thế, đây đại khái là cảm giác kỳ vọng và cảm giác thành tựu đến từ việc lợn nhà mình nuôi bấy lâu cuối cùng cũng ra khỏi chuồng xơi bắp cải rồi;
Thật ra mà nói thì Karen cũng khá cảm động.
“Khá tốt ạ.” Karen trả lời, chắc là cảm thấy mình không nên trả lời đơn giản như vậy, Karen lập tức nói thêm: “Tụi con đi dạo công viên giải trí, đi xem phim, sau đó đi ăn, chính là quán ăn tình nhân Mammu nằm bên bờ sông mà chú đã giới thiệu cho con.”
“Sau đó thì sao?” Cô Winnie hỏi tiếp.
“Đúng, sau đó thì?” Chú Mason cũng hỏi tiếp.
Thím Mary buông lỏng hai tay ra: “Còn làm gì nữa không?”
“Sau đó thì thời gian cũng không còn sớm nữa, con đưa cô ấy về nhà.”
“Trước khi về nhà kìa!” Cô Winnie hỏi.
“Không, là trước cửa nhà.” Thím Mary sửa lại “Sau khi đến trước cửa nhà cô ấy, lúc tạm biệt, có làm gì không?”
Karen liếm môi, chỉ có thể trả lời:
“Con ôm cô ấy.”
“Oh yeah!” Thím Mary ngay tức khắc nắm chặt bàn tay lại vẫy vẫy một lúc, “Một cô gái chịu cho con ôm cô ấy trước cửa nhà, chứng tỏ rằng cô ấy đã âm thầm thừa nhận mối quan hệ với con rồi!
Bởi vì mẹ của cô ấy, có thể sẽ bí mật nhìn ra nơi đó từ khe hở rèm cửa phòng khách!
Nếu như sau này Minna hẹn hò được bạn trai đưa về nhà, lúc về đến trước cửa, thím nhất định sẽ đứng ở sau tấm rèm cửa nhìn lén hai đứa nó, thím cũng không được mở đèn, sợ bóng của mình bị hai đứa nó nhìn thấy!
Nhưng Mina chắc chắn biết thím sẽ nhìn lén, vì thế nên trong trường hợp này mà cô ấy vẫn đồng ý cho con ôm cô ấy, thì cũng được phết đấy, bởi vì cô ấy đã sẵn sàng công khai cho người nhà thấy sự phát triển của quan hệ giữa hai người rồi.”
“Không, không, không, còn một điểm khác biệt nữa, là cái ôm kiểu lịch sự sao, là con chủ động ôm lấy cô ấy sao, cô ấy có cảm thấy ngại không?” Chú Mason lập tức bắt đầu phân tích chi tiết.
“Con ôm cô ấy hai lần.”
“Yo! Anh Karen! Được đấy, rất tốt, rất tốt!”
Chú Mason giơ tay lên liên tục vỗ mạnh vào vai của Karen, giống như một vị lão tướng quân mình đầy thương tích đã rút lui khỏi chiến trường đang truyền lại sứ mệnh cho vãn bối.
“Không hổ danh là một người đàn ông của gia tộc Inmerais chúng ta!”
Karen chỉ có thể mỉm cười lịch sự đáp lại.
Cô Winnie bắt đầu cầu nguyện: “Cảm ơn thần, cảm ơn thần, Karen nhà chúng ta đã yêu rồi.”
Dì Mary cười nói:
“Tôi đã nói rồi, Karen nhà ta trước đây có hơi sống nội tâm, nhưng bây giờ Karen của chúng ta, làm gì có cô gái ở độ tuổi nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của thằng bé chứ?”
Karen quả thật có chút không thể ngăn lại được sự nhiệt tình của những người phụ huynh này, chỉ có thể hỏi:
“Ông nội có ở nhà không ạ?”
“Trong phòng làm việc ở tầng ba.” Thím Mary trả lời.
“Vậy con đi tìm ông nội đây.”
“Ừm ừm, nên vậy, nên làm vậy.” Thím Mary ngay tức thì lại nhớ ra cái gì đó, lập tức hỏi tiếp, “Đúng rồi, Karen, còn một chuyện nữa.”
“Dạ thím?”
“Làm thế nào mà ngay sau buổi hẹn với cô giáo Eunice, con lại sang nhà ông Piaget qua đêm ở đó vậy?”
“Bởi vì nhà của họ nằm chung trên một con đường, ông Piaget là giáo sư tâm lý học, vậy nên con và ông ấy…”
“Sau này con nên tránh xa ông ấy một chút, vợ ông ta không phải vừa qua đời sao, làm gì mà cứ ba lần bảy lượt qua nhà mình tìm gặp con.” Thím Mary chau mày lại nhắc nhở.
“Đúng đấy, đúng đấy.” Cô Winnie cũng phụ họa thêm, “Cô nghe nói, những người có học thức cao rất thích kiểu làm loạn như vậy đấy.”
Bố mẹ của Karen mất rất sớm, vậy nên những người lớn trong nhà gánh vác trách nhiệm của bố mẹ Karen, chi tiêu ăn uống các thứ đều cao hơn con của chính họ một bậc, họ sẽ thật lòng vui mừng vì sự trưởng thành của Karen, nhưng lại càng sợ Karen sẽ đi theo con đường lệch lạc, đến lúc đó họ không còn mặt mũi nào để đối diện với bố mẹ của Karen trên thiên đàng.
Karen biết họ đã hiểu lầm rồi, bản thân anh và ông Piaget thật sự chỉ đơn thuần là đôi bạn hợp nhau về cả tính cách lẫn chuyên môn mà thôi, hơn nữa anh bây giờ…
Cho nên,
Karen chỉ có thể nói: “Bố của ông Piaget là Bộ trưởng Bộ phát triển nguồn năng lượng và công nghiệp của nước ta.”
Thím Mary: “Vậy thì hãy giao lưu với giáo sư Piaget nhiều hơn, có thể sẽ học được rất nhiều kiến thức có ích đó.”
Cô Winnie: “Người như ông Piaget chắc chắn tác phong rất tốt đẹp.”
Chú Mason chỉ “Haha” nhìn vợ và em mình thay đổi sắc mặt.
“Con đi chào ông nội đây.” Karen cúi đầu với các cô chú và bước lên lầu.
“Hai người sao không nghĩ thử xem, một giáo sư Đại học bình thường lại có thể sống ở phố Rhine sao.” Chú Mason cười nói.
“Mason!”
“Sao thế em yêu?”
“Quán ăn tình nhân Mammu kia, sao anh chưa từng đưa em cùng đến đó?”
“Ờ…”
…