Sau khi ngồi ở chỗ bà Seamore được một lúc, Karen chào tạm biệt và lái xe về nhà.
Bà Seamore lúc này đang trong tình trạng suy sụp tinh thần, theo dòng chảy của thời gian, nỗi phẫn nộ và thù hận vì bị chồng phản bội đang dần dần phai mất, thay vào đó là các vấn đề chưa thích ứng được trong thói quen sinh hoạt, từ tiết tấu sinh hoạt của hai người biến đổi về thành trạng thái sinh hoạt của một người, chẳng khác gì cái bàn bị gãy mất một chân.
Đối với vấn đề này, đề xuất mà Karen đưa ra là, chuyển nhà.
Đổi nhà mới và đổi môi trường sống mới, như thế có thể giúp thoát khỏi những ảnh hưởng của thói quen sinh hoạt trước đây một cách hiệu quả.
Đề xuất như thế này thì ngươi bình thường sẽ không thể áp dụng được, nhưng đối với bà Seamore thì không vấn đề, bởi vì bà ấy rất giàu có.
Về đến nhà,
Karen cầm hộp thuốc màu bước vào phòng khách.
Cô Winnie đang ngồi trên ghế sofa tính sổ, thím Mary thì ngồi bắt chéo chân ăn trái cây đối diện cô, chú Mason thì đang nằm trong một chiếc quan tài màu đen tinh xảo đặt trên bục nhà tang.
“Chị cảm thấy bên trong có thể thêm một vài chi tiết, chẳng hạn như vị trí đặt máy ghi âm, hoặc là giấu một chiếc hộp bí ẩn, bên trong để một khẩu súng.
“Chị đây là muốn phòng trộm hay sao.” Cô Winnie đưa ra nhận xét mà đầu vẫn không ngẩng đầu lên, “Em cảm thấy vẫn nên trang bị thêm một khẩu súng cho người quản lý nghĩa trang thì trong sẽ thực tế hơn một chút.”
“Chị nghĩ là nếu như giả chết rồi sau đó tỉnh lại trong quan tài, có thể dùng súng để kêu cứu, nếu như không phải vì trong nghĩa trang không thể gọi điện thoại, thì chị thật sự muốn giả làm một cái bốt điện thoại trong đấy.
Em nghĩ xem, người thân của người đã khuất chắc chắn cũng hi vọng rằng người đã khuất sẽ có xác suất đột nhiên tỉnh lại, ít nhất thì cũng có một mộng cảnh tốt đẹp như thế không phải sao?”
Cô Winnie tiếp tục lắc đầu: “Chất lượng dịch vụ của chúng ta rất cao, đất đào xuống cũng rất sâu, đạn cũng không thể bắn xuyên qua được, hơn nữa trước khi kịp bắn, thì người đó đã bị ngộp chết rồi.”
“Hi vọng, đúng rồi hy vọng, đây là cái em đang nói đến. Mary, nếu như em chết, chị có hi vọng em đột nhiên ngồi dậy trong quan tài không?”
Thím Mary cắn một miếng táo, lắc đầu đáp:
“Chị sẽ đâm một nhát vào ngực em trước khi trang điểm cho em, phòng ngừa em giả chết, loại bỏ tuyệt đối khả năng này, bởi vì chị không muốn em bị chết ngộp trong quan tài đâu, như thế thì thật sự quá tàn nhẫn rồi.”
Chú Mason sững người ra một lúc, ngồi dậy, nhìn về phía Mary:
“Đây quả thực là một lựa chọn rất tốt đó em yêu.”
Ngay tức thì, chú Mason đang ngồi dậy nhìn thấy Karren vừa hay đang bước vào, liền lập tức thốt lên;
“Ôi, trời ạ, chúng ta cùng xem xem là ai đã trở về rồi đây!
Cậu ấy mang theo ánh vàng rực,
chân cậu ấy bước trên những ánh chiều tà của hoàng hôn,
xung quanh cậu ấy ngập tràn hoa lệ và tiếng nhạc,
à,
thì ra là đứa cháu đẹp trai của tôi, Karen!”
Chú Mason một tay nâng mặt bên của quan tài lật nó ra ngoài, chân khi tiếp đất có hơi trơn trượt, bên dưới lại là bậc thềm của bục nhà tang, chỉ có thể tiếp tục trượt người về trước mà chạy xuống, sau khi chạy xuống các bậc thềm, do quán tính vẫn còn, cả người hoàn toàn mất thăng bằng;
Cuối cùng,
“Bịch” một tiếng,
trực tiếp quỳ xuống trước mặt Karen.
Karen chỉ có thể theo thói quen mà lách người sang một bên, không nhận đại lễ này từ chú mình.
Cô Winnie trực tiếp vứt cây bút máy xuống, nhanh chóng bước về phía Karen, nhưng trong lúc không để ý thì đôi giày cao gót lại vô tình giẫm lên tà váy của mình, chất lượng chiếc váy rất tốt, không hề bị hư, nhưng nguyên người cô ấy ngã nhào lên bàn trà, hai tay gắng gượng bám lấy cạnh của bàn trà, không đến nỗi ngã xuống tiếp.
Thím Mary đáng lẽ ra là người bình tĩnh nhất, nhưng khi nhìn thấy chồng mình quỳ lạy thằng cháu trai, rồi lại nhìn thấy em chồng ngã xuống một cách buồn cười ngay trước mặt mình. Trước một loạt những kinh ngạc trên, miếng táo ban nãy chưa nhai kĩ đã nuốt ực xuống, bị mắc kẹt bên trong cuống họng, chỉ có thể dùng hai tay túm lấy cổ của mình để nôn ra ngoài.
Không thể đỡ được chú và cô, Karen trực tiếp lao thẳng trước mặt thím, sau khi ném hộp màu lên ghế sofa, vòng hai tay ôm choàng lấy thím từ đằng sau.
Sau đó hai bàn tay nắm lại, dùng phần cơ ngón cái đẩy lực lên phần bụng trên của thím, từ ngoài vào trong, từ dưới lên trên.
Phương pháp cấp cứu Heimlich,
một cái, hai cái, ba cái, bốn cái!
“A!”
Thím cuối cùng cũng kêu lên, nhổ ra một miếng táo.
Karen thở phào nhẹ nhõm, dùng mặt ngoài bàn tay trái lau trán, tay phải thì nhặt hộp màu vẽ ban nãy vứt trên sofa lên, đặt lên bàn trà.
“Hộc…hộc…hộc…”
Thím đang ôm ngực thở hổn hển từng hơi quay sang Karen, còn chưa đợi bản thân hoàn toàn ổn trở lại thì đã nóng lòng hỏi:
“Karen… buổi hẹn…hôm qua… thế nào con?”
“Em yêu, em không sao chứ?” Chú Mason ngay lập tức chạy qua xem tình hình của vợ mình.
Thím mary một phát đạp chồng mình qua một bên, tiếp tục nhìn Karen, ra hiệu cho anh trả lời.
“Đúng đúng, buổi hẹn hôm qua như thế nào?” Chú Mason sau khi thấy vợ mình không bị gì cả, liền lập tức tập trung lại vào vấn đề.
Hai tay cô Winnie đang chỉnh trang lại chiếc váy, nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm Karen.