Số 13 Phố Mink

Chương 200: Ôi thân yêu, đương nhiên rồi! (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt Karen nhìn xuống dưới.

Ở cuối bích họa, một thứ đáng lẽ không nên vẽ, nhưng đã sử dụng các kỹ thuật nghệ thuật để “phóng đại” và “mở rộng” để miêu tả một cái bàn thờ.

Karen hít một hơi thật sâu.

Cho nên, dị ma mạnh mẽ trong miệng ông nội, đang chuẩn bị giúp gia đình anh xóa bỏ nghi ngờ, chính là Lynda!

Tại sao Lynda phải che giấu thân phận của mình và giả vờ rằng cô ấy là một tín đồ của Berry giáo?

Bởi vì Bích Thần giáo là một điều cấm kỵ.

Chân thần Trật tự chính là người trấn áp Bích Thần giáo!

Tại sao ông nội và Lynda biết nhau?

Bởi vì ông nội có thể nói trước mặt anh là: Chân thần Trật tự là do kỹ nữ nuôi nấng;

Cho nên ông biết thần giáo Trật tự có thâm cừu đại hận với Bích Thần giáo, hơn nữa quan hệ cũng không tệ, còn có thể cùng nhau tham gia vào âm mưu bí mật không phải là kỳ quái sao?

Không, nó không có chút gì kì quái cả.

Karen ngồi trên mặt đất và cúi đầu.

Anh cảm thấy rằng anh phải nhanh chóng đi tìm Piaget và nói với anh ấy rằng nhân cách của anh ấy đang phân liệt, hoặc đơn giản là vợ anh ấy chưa chết chẳng qua là mất thi thể mà thôi, đang chuẩn bị tiến hành nghi thức thần hàng, sẽ một đi không trở lại.

Đây là những gì chính miệng Dis nói, cô ấy chắc chắn sẽ thất bại, nhất định sẽ tiêu vong trên tế đàn.

Sau nghi thức thần hàng, anh ấy sẽ mất vợ mãi mãi.

Cô ấy sẽ không còn cách nào để làm bạn ở bên cạnh anh ấy, sẽ không thể chuẩn bị bữa sáng cho, sẽ không thể tắm cho anh ấy, và cô ấy sẽ không thể chăm sóc giấc ngủ cho anh ấy.

Anh ấy phải chấp nhận và đối mặt với sự thật tàn khốc rằng người vợ thân yêu sẽ rời xa anh ấy mãi mãi.

Với tư cách là một người bạn, đây là điều Karen phải làm.

Anh có thể thông qua cảnh sát, hoặc đăng báo, hoặc là tự mình lái xe đến Belwin để tìm nơi có tòa cao ốc trong tấm hình để đợi Piaget tới.

Piaget có thể không thể ngăn chặn được, nhưng ít nhất anh ấy có thể có cơ hội để thử.

Có thể hết lần này tới lần khác, nhưng Karen lại không làm điều đó.

Bởi vì đây là điều mà Dis và Lynda đã thỏa thuận, chính là khi mà Dis hoàn thành nghi thức thần hàng siêu quy cách, sau đó Dis kéo cả gia tộc Inmerais ra khỏi vòng xoáy khép kín đó.

Karen thực sự không lo lắng về việc thân phận “Tà Thần” của mình bị lộ, ít nhất thì hiện tại anh không nghĩ về bản thân mình.

Nhưng nếu anh thực sự nghĩ tất cả biện pháp có thể thử để nhắc nhở và trợ giúp Piaget ngăn lại.

Như vậy, về sau khi Trật tự thần giáo và Chính thống đại giáo hội điều tra thì có khiến chú, dì và Minna gặp nguy hiểm?

Một bên là người nhà, bên kia là người bạn có tính khí giống nhau và tính cách tốt.

Anh không còn lo lắng sẽ lựa chọn như thế nào nữa.

Trên thực tế, hiện tại anh đang ngồi ở chỗ này, cũng không vội lái xe đuổi theo, anh đã có lựa chọn rồi, anh đã chọn gia đình của mình.

“Ai...”

Sau khi ngồi trong phòng vẽ khoảng hai mươi phút, Karen đứng dậy, chậm rãi bước ra và đi xuống cầu thang.

Khi anh mở cửa để đi ra sân, Karen nhìn thấy phu nhân Seamore, người sống cạnh nhà Piaget, đang đứng ở cửa và nhìn vào trong.

“Karen.”

“Phu nhân Seamore.”

“Là như vậy.” Phu nhân Seamore lấy ra một lá thư: “Adams tiên sinh vừa đưa cho tôi một lá thư, nói rằng lần sau tôi đến nhà cậu để nhờ tư vấn tâm lý, lúc đó tôi có thể giúp anh ấy đưa cho cậu. Hay là nếu ngày nào đó tôi nhìn thấy khi cậu đến nhà tìm anh ấy, tôi có thể trực tiếp đưa nó cho cậu.”

Lần sau đi gặp cậu để tư vấn tâm lý còn quá sớm nên tôi cũng không vội, vừa rồi ở trên ban công tình cờ thấy cậu lái xe quay lại, lúc đầu tôi cũng không rõ, nhìn người lái xe giống như cậu, cho nên…”

Phu nhân Seamore đưa lá thư cho Karen.

“Đáng lẽ lần sau mới giao cho cậu. Tuy rằng bây giờ đưa thì hơi sớm, nhưng cứ coi như là thế đi?”

“Cảm ơn phu nhân Seamore.”

Karen đưa tay nhận lấy lá thư.

Phu nhân Seamore tự bào chữa cho mình: “Tôi cảm thấy nếu có chuyện thì nên giao cho cậu sớm hơn một chút sẽ thích hợp, đúng không?”

“Đúng vậy, phu nhân Seamore.”

“Như vậy, cậu có định đến ngồi nhà tôi ngồi một chút không?” Phu nhân Seamore vẻ mặt chờ đợi hỏi.

“Tôi nghĩ mình nên yên tĩnh đọc xong lá thư này.”

“Chuyện này đương nhiên phải làm trước. Tôi không vội, tôi không vội. Cậu đọc thư trước, tôi đi về trước. Tôi ngồi ở trong sân. Hôm nay nắng đẹp. Tôi nghĩ nên phơi nắng một chút, haha.”

Karen cầm lá thư, quay trở lại nhà Piaget, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng anh đã ngủ đêm qua, mở phong thư ra.

Lá thư này rất ngắn gọn, thậm chí không dài như lá thư của Lynda gửi cho anh.

Chữ viết cũng rất nguệch ngoạc, có thể thấy được là vội vàng viết, điều đó có nghĩa là Piaget viết lúc đang vội.

Không, nếu như người đưa lá thư cho phu nhân Seamore là Piaget chứ không phải Lynda, điều đó nói lên không phải Lynda là người điều khiển cơ thể của Piaget, mà là sự lựa chọn của chính Piaget. Chính Piaget đã lái chiếc xe đến Belwin.

Mở đầu lá thư:

“Karen thân mến:

Tối hôm qua trong giấc mơ, Lynda nói cho tôi biết cô ấy muốn hoàn thành một tác phẩm mà cô ấy mơ ước sẽ hoàn thành trong đời, nhưng cái giá phải trả là cô ấy sẽ rời xa tôi mãi mãi và hỏi tôi có đồng ý không.

Tôi nói:

Ồ, thân yêu, đương nhiên rồi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)