Số 13 Phố Mink

Chương 197: Ngài tà thần vĩ đại (5)

Chương Trước Chương Tiếp

Bật vòi phòng tắm, Karen bắt đầu vỗ nước lên mặt.

Anh nhìn thấy một bộ bàn chải đánh răng mới và khăn tắm gấp trên bệ rửa mặt, những thứ này chắc là chuẩn bị riêng cho anh.

“Tối hôm qua ngủ ngon không, chúng ta nói chuyện lâu quá.” Piaget dựa vào cửa phòng tắm nói.

“Phải.”

“Đã lâu rồi tôi chưa có một cuộc trò chuyện vui vẻ như vậy. Nhiều ý tưởng của anh tiên tiến hơn những gì tôi biết và rất thú vị.”

Karen bắt đầu đánh răng,

Lúc bóp kem đánh răng, anh chợt nghĩ đến đôi tay của người phụ nữ khổng lồ trong giấc mơ.

Sau đó,

Trong đầu anh cuối cùng đã nghĩ đến trong những cuốn sách mà ông nội đã đưa cho anh, hình như từng có ghi chép về một giáo hội nhỏ.

Thật ra đêm qua khi nằm mơ, anh đã mơ hồ cảm giác được chính mình biết một vài điều, không thì cũng sẽ không liên tưởng tới đủ loại phương thức sùng bái gọi thần của con người, nhưng có một số thứ dù đã nhìn thấy, cũng phải cần chút thời gian mới có thể kịp thời nhớ ra.

Trong sách có ghi lại rằng những gì giáo hội nhỏ này sùng bái là những bức bích họa;

Tín đồ của nó về cơ bản đều là những nghệ nhân vẽ bích họa, bao gồm nhiều người giúp việc ở nhà thờ hoặc người vẽ bích họa tôn giáo ở các địa điểm tôn giáo khắp mọi nơi, và thậm chí rất nhiều nghệ sĩ vẽ tranh, chính họ cũng là tín đồ của giáo hội này.

Vì số lượng tín đồ ít ỏi và quá phân tán, nên giáo hội này gần như ít được chú ý.

Và tên của giáo hội này được gọi là “Bích thần giáo“.

Các vị thần mà họ tôn thờ đã giúp các vị thần chân chính khắc họa thân hình oai vệ của họ kể từ kỷ nguyên trước, đồng thời ghi lại và truyền tải những câu chuyện về các vị thần thông qua các bức bích họa.

Ở một mức độ nhất định, vị thần này và các tín đồ của cô ấy, trong kỷ nguyên trước cũng tức là những thời đại đầu tiên, không chỉ đơn giản như những “họa sĩ” và “nghệ nhân”, họ giống như những “nhà sử học” với tôn giáo là phương thức truyền đạt.

Đánh răng xong rồi rửa mặt,

Lúc lau mặt, Karen đột nhiên nhìn vào gương và hỏi Piaget - người đang đứng ngáp đằng sau:

“Piaget, Linda có thực sự là tín đồ của Berry giáo không?”

“Hả? Sao tự dưng lại hỏi cái này?”

“Bởi vì ngoài Berry giáo, còn có nhiều giáo hội nhỏ khác cũng chủ trương rằng thi thể cần được hỏa táng.”

Ví dụ như Bích thần giáo, xác của các tín đồ của họ cũng chủ trương hỏa táng, vì tro cốt... có thể được dùng làm màu vẽ để tạo ra các bức bích họa.

Họ tin rằng loại màu vẽ này có thể khai thông tính thần tốt hơn, do đó hình ảnh và câu chuyện của các vị thần có thể được thể hiện tốt hơn trong các bức bích họa.

Thậm chí,

Suy xét đến việc tạo ra các bức bích họa mất quá nhiều thời gian,

Mà,

Họ có thể sáng tác ra những bức bích họa “đi trước thời đại“.

“Linda chính là một tín đồ của Berry giáo” Piaget nói.

“Ồ.” Karen đáp lại một tiếng và cũng không hỏi gì thêm.

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, liền đi xuống tầng một.

Trên bàn ăn ở tầng một đã chuẩn bị xong bữa sáng, dao nĩa cũng đã bày sẵn, có lẽ là biết tối hôm qua hai người uống quá nhiều sữa, cho nên trong cốc đầy nước.

Karen và Piaget cùng ngồi dùng bữa sáng, sau khi ăn xong, Karen đặt dao nĩa xuống:

“Cảm ơn Linda.”

“Haha.” Piaget lại cười.

“Tôi phải về thôi.” Karen đứng dậy và chào tạm biệt.

“Này, đợi một chút, xem này, có một hộp quà đây. Chắc là quà mà Linda đã chuẩn bị cho anh đấy, hãy nhận lấy nó nhé.”

“Được rồi, cảm ơn Linda.”

“Vậy, tôi sẽ không tiễn anh đi ra cửa nữa.”

“Như anh đã nói, bạn thật với nhau không cần phải khách sáo.”

Karen nhận lấy hộp quà, đi ra khỏi nhà Piaget, lên xe và thắt dây an toàn.

Trước khi khởi động xe, Karen do dự một hồi, sau đó vẫn đặt hộp quà lên tay trước và mở hộp;

Bên trong đó là một hộp màu vẽ.

Karen sững sờ một lúc, sau đó cảm khái nói:

“Đúng là một món quà nồng hậu.”

Ngoài ra bên dưới hộp màu còn có một bức thư,

Karen cầm thư lên:

“Ngài Karen thân mến,

Lâu lắm rồi tôi mới thấy chồng mình vui vẻ như vậy, tôi chân thành cảm kích trước sự quan tâm mà ngài dành cho người bạn là anh ấy.

Lẽ ra, tôi nên sáng tác một bức tranh tặng ngài như một món quà chân thành dành cho người bạn thân nhất của chồng tôi;

Nhưng tôi rất xin lỗi, tôi đã ngồi trong phòng vẽ ba tiếng đồng hồ nhưng không biết nên đặt cọ như thế nào.

Có lẽ, sổ vẽ của cuộc đời ngài đang nằm trong tay ngài, không ai khác có thể vẽ thay được.

Và tất cả những gì tôi có thể làm là tặng cho ngài một bộ màu vẽ hoàn toàn mới.

Cuối cùng,

Một lần nữa, tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến ngài vì đã hạ cố làm bạn với chồng tôi. Ngài Tà thần vĩ đại ạ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)