Đến khi cô ấy đứng dậy hoàn toàn,
Karen đứng sau lưng cô, cảm thấy như mình đang bị một đấng vĩ đại vô hình trấn áp.
Đây là một sự trực quan nhỏ bé, và cũng là một sự trấn áp tinh thần lạnh băng.
Xem trong sách, anh cảm thấy rằng một vài người cổ đại lựa chọn chắp tay quỳ bái thứ gọi là thần, rõ ràng là phong kiến và chưa khai hóa;
Nhưng khi hình bóng khổng lồ xuất hiện trước mặt mình, anh có thể cảm thấy thôi thúc muốn quỳ bái ngay lập tức.
Quỳ bái không phải vì ngưỡng mộ và tôn kính,
Nhưng khi anh không đủ can đảm để chạy trốn, thì quỳ bái dường như là hành động duy nhất còn lại.
Tay trái của người phụ nữ khổng lồ từ từ nâng lên, tay trái của cô ấy nâng một cái ao, trong ao có đủ loại màu sắc khác nhau đang chảy xuống.
Tay phải của người phụ nữ khổng lồ cũng từ từ nâng lên, tay phải của cô ấy là một chiếc lông vũ đổi màu khổng lồ.
Cô ấy bắt đầu lồng tay phải vào tay trái,
Rải xuống màu sắc vô tận,
Và màu sắc văng xuống lập tức biến thành từng đám đom đóm bay trở lại.
Tay phải của cô ấy bắt đầu chạm vào vách đá cao hơn cơ thể trước mặt.
Nội dung bức bích họa bắt đầu phong phú và cụ thể hơn.
Dáng vẻ của một vị thần nam chân chính dần thành hình tượng dưới động tác “vẩy màu” này.
Cô ấy không phải là thần,
Cô ấy là người sáng tạo ra bức bích họa
Cô ấy đang tạo ra những bức bích họa cho vị thần chân chính,
Nhưng cô ấy cũng là một vị thần
Bởi vì toàn bộ những nô lệ và những người mặc áo choàng tím đó đều đang quỳ bái cô ấy.
Thần là một cách gọi chung.
Cũng giống như nữ tín đồ Cơ đốc giáo của Mills mà anh đã thấy trong nghiên cứu của ông Morff.
Những cô gái điếm trên biển đảo có thể tạo ra Mills - người tình của thần biển để làm tín ngưỡng của chính mình, tại sao những nghệ nhân và nô lệ tạo ra các bức bích họa lại không thể tạo ra một vị thần của riêng họ?
Người ta cầu mong sẽ không xảy ra tai họa động đất nên gọi ra mẹ trái đất;
Người ta cầu mong biển lặng, không gặp sóng gió hiểm trở nên đã kêu thần biển cả;
Người ta cầu mong ánh sáng chiếu rọi, xua tan bóng tối nên gọi ra thần ánh sáng;
Người ta cầu nguyện cho sự ra đời của trật tự và ràng buộc các quy tắc, vì vậy họ đã gọi thần trật tự.
Thần luôn xuất hiện khi con người cần đến.
Cuối cùng,
Người phụ nữ khổng lồ vẽ một mặt trời ở trên đỉnh vách đá,
Ánh mặt trời chói lọi, bao phủ cả khe núi trống trải này trong chớp mắt.
Karen vô thức dùng tay che mặt để tránh bị bỏng bởi ánh sáng chói lóa,
Nhưng khi anh thả lỏng tay ra, lại nhìn thấy ánh nắng sáng bừng bên ngoài cửa sổ phòng ngủ.
Anh vẫn nằm trên giường, nằm trong phòng dành cho khách của nhà Piaget.
“Phù……”
Một giấc mơ rất hay, không rùng rợn hay đáng sợ, nhưng rất rúng động và đậm chất sử thi.
Karen đưa tay cầm cốc trà đã nguội từ lâu bên cạnh và uống một ngụm lớn.
Sau đó,
Anh choáng váng.
Bởi vì anh nhìn thấy trần nhà trên đầu mình, không phải bức tường treo đèn chùm thông thường, thật ra trên đó cũng không có đèn, cả cái phòng cho khách chỉ có một cái đèn bàn ở đầu giường là có thể cung cấp nguồn sáng.
Vì vậy, tối hôm qua anh đã không phát hiện ra, mà bây giờ khi mặt trời bên ngoài đang chiếu rọi, anh nhìn thấy trên trần nhà thực sự là một tác phẩm nghệ thuật.
Trong tác phẩm ấy có một hẻm núi sâu thẳm giống hệt như trong mơ.
Sự khác biệt là trong bức bích họa chỉ có cảnh, nhưng không có “bức họa vị thần chân chính” trên vách đá, cũng không có những nô lệ đông đúc và những họa sĩ nghệ nhân áo choàng tím, càng không có người phụ nữ với thân hình khổng lồ kia.
Là ám thị tâm lý ư?
Tuy rằng anh không phát giác ra, nhưng đêm qua trong lúc mơ màng thật sự anh đã “nhìn thấy” bức bích họa trên đầu, cho nên mới mơ thấy giấc mơ vừa rồi chăng?
Nguyên nhân là vậy sao?
Karen xuống giường và mặc quần áo.
Vừa bước ra khỏi phòng khách đã thấy Piaget đầu tóc bù xù cũng đi ra khỏi phòng ngủ, vừa nhìn thấy Karen, Piaget đã mỉm cười hạnh phúc:
“Anh có cần tắm không? Karen, haha, tối qua Linda còn giúp tôi lau người luôn rồi.”
“Tôi đi vệ sinh cá nhân sơ sơ một chút là được.”
“Ừ, được, tôi đoán là bữa sáng của Linda chắc hẳn đã sẵn sàng. Vợ tôi không bao giờ mất lễ phép khi có khách đến thăm, ngay cả khi tôi đã nói với cô ấy nhiều lần rằng có thể được tôi mời đến nhà đều là những người mà tôi coi là bạn, bạn bè với nhau, không cần phải câu nệ quá nhiều.”
“Đúng.” Karen phụ họa.