“Được rồi, cảm ơn phu nhân.”
Karen không từ chối sự sắp xếp này, vì anh đã cảm thấy hơi lạnh trên người, nếu anh tiếp tục ngủ cho đến khi tỉnh dậy vào ban ngày thì có thể sẽ cảm lạnh.
Linda đi trước, Karen theo sau lên tầng hai.
“Chính là căn phòng này, giường đã được dọn sẵn ạ.”
“Cảm ơn phu nhân.”
Karen bước vào phòng cho khách, cởi đồ, nằm trên giường và kéo chăn lên, ngay lập tức cảm giác thoải mái hoàn toàn bao trọn lấy anh.
Một tiếng động vang lên bên cạnh Karen, Karen khẽ mở mắt, nhìn thấy một khay đựng trà và đồ ăn nhẹ được đặt trên tủ đầu giường trước mặt anh.
“Trà để đây nhé, trong đêm ngài khát thì uống.”
“Được rồi, phu nhân.”
Linda bước ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại.
Karen quay sang một bên và ngủ tiếp.
Giấc ngủ này rất sâu và cũng rất dài.
Đến khi Karen cảm thấy rằng thần kinh ý thức của anh đã được bổ sung gần như đầy đủ qua giấc ngủ,
Bên tai dường như văng vẳng tiếng nhạc, là loại nhạc rất cổ xưa, còn xen lẫn tiếng hát của con người, nhưng lại rất xa, xa đến mức có thể xua đi bằng một cái nhíu mày của anh.
Đó không phải là cảm giác đang mơ mà như đang gọi.
Như thể anh đang đi dạo trên bãi biển, có một nhóm người đang tổ chức tiệc lửa ở đằng xa, tất nhiên, anh có thể bước qua và tham gia cùng họ. Và tất nhiên, anh cũng có thể quay đầu ngoảnh lại, hoặc đơn giản là nằm xuống và tiếp tục ngủ ở phía xa.
Karen đã chọn đi tới, bởi vì ác ý anh vẫn không hề nhận ra giống như một lời mời gọi hơn.
Như khi Piaget bảo anh ở lại uống cà phê vậy,
Rất chân thành và tự nhiên.
Sau đó, anh thấy mình đang đứng trong một nơi tối tăm.
Theo một tiếng hô dài,
Ở phía đối diện, vô số đuốc được thắp lên, đúng vậy, đuốc.
Chính vì nguồn sáng đối diện mà cảm giác ba chiều của không gian ở đây thoáng chốc được thể hiện ra.
Đó là một vách đá, Karen đứng một mình lẻ loi ở phía bên này, trong khi tất cả các bóng người và ngọn đuốc ở phía đối diện.
Hai bên núi rất cao, nhìn lên không thấy sao trời nên nơi này có thể là ở trong hẻm núi hoặc trong núi.
Dần dần, phía đối diện vách núi càng ngày càng có nhiều đuốc, ở giữa chỗ vực sâu cũng có những sinh mệnh giống như đom đóm bay lên, chiếu rọi xung quanh bằng ánh sáng dịu dàng và huyền bí.
Karen nhìn thấy những nô lệ đang đứng kín trên vách đá đối diện, họ trần truồng, mồ hôi trên người họ phản quang bóng loáng dưới ánh sáng của những ngọn đuốc.
Một số người trong số họ đang đào bới bằng rìu và dao, trong khi những người khác thì đang vận chuyển vật liệu đá;
Trong số họ, còn có một nhóm trông rất đông người mặc áo choàng màu tím, đa phần họ đang nặn màu vẽ và đang sử dụng cọ để tô màu.
Khi những con đom đóm trong vực thẳm bay đến một độ cao nhất định, màu sắc trên vách đá đối diện cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Karen.
Ở phía dưới cùng là một đôi bàn chân, sau đó nhìn lên là bắp chân, rồi lên nữa là đầu gối.
Bên cạnh bàn chân đó là vô số “xác chết của dã thú”, còn có đầy ắp những người đang chắp tay quỳ bái.
Cho dù là xác của dã thú hay những người đang quỳ lễ cũng đều rất nhỏ, không bằng móng tay cái của một người khổng lồ.
Đây là một tác phẩm đang được tiến hành, một bức bích họa tôn giáo chân chính.
Một tồn tại với độ cao như vậy chỉ có thể là một vị thần chân chính!
Vì thế,
Đây là bức bích họa về vị thần chân chính giáng xuống thế gian.
“A... ồ...”
Tiếng hô dài theo nhịp lại vang lên, như tiếng kèn.
Những người nô lệ ở phía đối diện bắt đầu hô lên một cách chỉnh tề, tạo thành một nhịp điệu đặc biệt.
Và những người mặc áo choàng tím cũng nhảy múa chung với họ.
“A... ồ...”
Âm thanh kỳ lạ và trầm lắng tạo thành một tiếng vọng trong khe núi trống trải này dưới sự lan tỏa của đám đông, và tiếng vọng giống như một thành viên mới gia nhập, tăng thêm âm luật cho nhịp điệu này.
“Rầm!”
“Rập!”
“Rầm!”
Lúc này, đám nô lệ cùng những người mặc áo choàng tím đang cầm màu vẽ bắt đầu giậm chân trên mặt đất, vỗ tay mạnh mẽ đồng đều, đồng thời bọn họ bắt đầu nhảy một điệu nhảy phong cách cổ xưa.
Tiếp theo,
Họ bỗng quay hết lại, hướng mặt về phía vực thẳm nơi Karen đang đứng một mình.
Karen có chút sững sờ, vốn dĩ anh chỉ là “người ngoài cuộc” lặng lẽ quan sát trong bóng tối, nhưng hiện tại, anh đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tuy nhiên, Karen sớm nhận ra rằng anh đã tưởng bở rồi.
Bởi vì từ vực sâu trước mặt hiện ra một cái đầu khổng lồ của một người phụ nữ, cô ấy giống như một người phụ nữ khổng lồ đang bay lên... Không, không giống như bay lên, giống như chỉ là vốn đang ngồi xổm ở vực sâu mà lúc này đứng lên thôi.
Tóc của cô ấy giống như một mớ dây leo, trên đó có một vòng tròn ánh sáng đang luân chuyển, những con đom đóm bay ra trước đó chỉ là một bộ phận trên cơ thể cô ấy.