Số 13 Phố Mink

Chương 194: Ngài tà thần vĩ đại (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Karen mới nhận ra rằng mình đã mắc sai lầm, trên thế giới này có thần linh chân chính.

Dù là Alfred hay cô Molly, hay là ông nội Dis, đều là bằng chứng rõ nhất cho thấy thế giới này có những thế lực siêu nhiên đang can thiệp và điều hành.

Nhưng Karen không muốn rút lại những gì đã nói trước đó, trong tiềm thức, anh vẫn tin rằng định nghĩa “Thần do con người tạo ra” là đúng.

Là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, không phải kiểu chỉ ra vẻ bên ngoài, cũng không phải loại lăn lộn khóc lóc om sòm, mà anh là kiểu ngay cả khi Thần đèn đứng trước mặt, anh cũng sẽ xắn tay áo bắt mạch giúp ông ta.

“À, ở đây tôi có một ca bệnh mà tôi nghĩ là rất thú vị để tôi kể cho anh nghe. Chúng ta cùng nhau phân tích nhé, tôi sẽ lược bỏ tên.”

“Được.”

Piaget đã kéo chế độ trò chuyện trở lại.

Tiếp theo, hai người cùng nhau nghiên cứu thảo luận về nghiệp vụ một cách chuyên nghiệp, dựa theo ca bệnh mà phân tích nguyên nhân hình thành, hoàn thiện quá trình phát triển, sau đó mới thảo luận phương án xử lý.

Đây là một chuyện rất thú vị, Karen cũng đã lấy ca bệnh từ kiếp trước của anh ra và thảo luận với Piaget.

Piaget đã xin nghỉ học ở trường sau khi vợ “qua đời” nên lâu lắm rồi không rèn luyện, trong khi Karen là buộc phải thay đổi chuyên ngành sau khi “qua đời”;

Hai người trò chuyện ngày càng sâu và ngày càng có nhiều suy đoán.

Bất tri bất giác đã trò chuyện gần ba tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa thấy đã, dù vậy cả hai đều cảm thấy hơi đói.

“Tôi sẽ gọi Linda nhờ chuẩn bị bữa tối cho chúng ta.” Piaget đứng bật dậy.

Karen vội vàng đưa tay ra ấn vai anh ấy:

“Để tôi làm cho.”

Piaget do dự một chút, sau đó mỉm cười: “Cũng được.”

Karen dùng điện thoại của nhà Piaget gọi điện về nhà và nói với thím Mary rằng anh hiện đang ở nhà Piaget và trò chuyện với anh ấy.

Dù gì thì đây cũng là buổi hẹn hò đầu tiên của anh với Eunice, nếu cô ấy quá khuya vẫn chưa về thì người nhà rất dễ nhầm tưởng rằng ngay buổi hẹn hò đầu tiên đã không về nhà rồi?

Phía nhà trai sẽ không cảm thấy mình thiệt thòi, nhưng có thể sẽ coi thường bên nữ vì điều này.

Sau cuộc điện thoại, Karen đi vào trong bếp, anh cũng lười nấu nướng, liền rán vài quả trứng và làm hai chiếc sandwich lớn, cuối cùng lấy ra một chai sữa lớn từ tủ lạnh của Piaget.

Hai người ngồi đối diện nhau trên sô pha vừa ăn sandwich vừa tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó, nói đến dạt dào hứng thú còn không nhịn được nâng ly sữa uống cạn.

Thấm thoát đã nói chuyện đến hai giờ sáng.

Hai người đã bận rộn cả ngày, Piaget đến thư viện tra tài liệu cả ngày, Karen thì đã hẹn hò cả ngày, hai người dần bắt đầu từ ngồi tán gẫu thành nằm trên sô pha tán gẫu.

Cuối cùng cũng không biết là ai đang nói rồi thấy đối phương không có hồi âm, thì cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trong lúc đang ngủ đến mơ màng,

Karen đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, trong tiềm thức muốn tìm thứ gì đó để đắp cho mình, lại nhớ ra trên sô pha có một cái chăn.

Anh không chạm tới, bởi vậy phải mở mắt ra, chỉ để thấy rằng một thứ gì đó giống như da người đang “đi xuống tầng” ở lối cầu thang.

Karen đã nhìn thấy nó, và nó dường như cũng đã nhìn thấy Karen.

Tuy nhiên, trong lòng Karen không hề cảm thấy sợ hãi, vì anh đã đoán đại khái được thứ đó là ai.

Một mặt có lẽ là do gần đây anh đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, mặt khác có thể là vì anh đã khá thân với Piaget, nên khi ở gần những thứ này không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Karen không kêu gào hay la hét, tiếp tục nhìn nó đi xuống cầu thang.

Sau đó, mí mắt không kìm được cơn buồn ngủ nên lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Sau khi chìm vào giấc ngủ một lúc, Karen cảm nhận được rằng có ai đó đang nhẹ nhàng đẩy mình.

Karen mở mắt ra, nhìn thấy Linda đang đứng trước mặt anh với nụ cười ấm áp:

“Ngài Karen, ngủ ở đây rất dễ bị cảm. Phòng cho khách đã chuẩn bị xong, ngài về phòng nghỉ ngơi đi ạ.”

Khóe mắt Karen nhận thấy Piaget đã biến mất khỏi chiếc ghế sô pha đối diện.

Thực ra, đối với Karen, cho dù Linda là một nhân cách bắt nguồn từ tâm thần phân liệt của Karen hay là dị ma thì cũng không có gì khác biệt lắm, anh có thể chấp nhận cả hai như nhau.

Điều quan trọng nhất là anh không cảm thấy đối phương sẽ làm hại mình, loại tin tưởng này không thể giải thích được, nhưng lại khiến anh vô thức thấy chắc chắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)