Số 13 Phố Mink

Chương 192: Hoàng hôn của thần (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Phim chiếu xong, Karen và Eunice cùng nhau bước ra khỏi rạp chiếu phim.

Địa điểm tiếp theo Karen chọn là một nhà hàng ở gần đó. Món chính là món đặc sản ở thành phố La Giai, chủ yếu là vì phong cảnh đẹp, bên cạnh là một con sông.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, người phục vụ đưa thực đơn cho Eunice trước, Eunice đưa cho Karen:

“Anh gọi món đi.”

Karen gọi vài món rồi đưa thực đơn cho người phục vụ. Chờ phục vụ đi rồi, Karen nhỏ giọng nói:

“Thật ra vị ở đây rất bình thường.”

Eunice cũng nhỏ giọng thì thào:

“Thật ra, em rất muốn nếm thử món lần trước anh làm... Cá ngâm dưa chua.”

Đáng tiếc, đó là món tổ tông của cô yêu thích nhất.

Đồ ăn được nhanh chóng mang lên, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.

Karen có thể giữ bầu không khí của cuộc trò chuyện ở mức thoải mái cho đối phương, đảm bảo sẽ không bao giờ tẻ nhạt.

Hai người ăn cơm xong thì trời cũng không còn sớm, Karen chở Eunice về phố Rhino, dừng trước cửa nhà Eunice.

Karen xuống xe trước, Eunice không đợi Karen mở cửa xe cho mình mà bước xuống luôn.

Sau đó hai người tự nhiên dang tay ôm lấy nhau.

“Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh, Karen.”

“Hôm nay tôi cũng rất vui.”

Rất yên lặng, không có xung đột, không có tai nạn, không có nảy lửa và gợn sóng. Rất nhiều lúc, hai người đều có vẻ trầm lặng.

Nhưng chẳng phải đây chính là cuộc sống của người bình thường sao?

Hai người cũng tự nhiên buông nhau ram Eunice mỉm cười nói: “Ở bên cạnh anh, cuối cùng em cũng có thể cảm thấy thoải mái vui vẻ.”

“Tôi cũng giống vậy.”

“Em về trước đây, chắc chắn mẹ đang đợi em.”

“Tôi cảm thấy chắc chắn phu nhân đang đứng trước cửa sổ ngoài phòng khách nhìn chúng ta.”

“Hả?”

Karen lại giang tay ra, nhẹ nhàng ôm Eunice vào lòng.

“Karen, đột nhiên em thấy rất khẩn trương.”

Karen phụ họa: “Tôi cũng vậy.”

Nếu như người mình ôm vào lòng là mèo, hẳn là cũng khẩn trương như vậy.

Hai người lần nữa tách ra.

Eunice đẩy cửa đi vào trong nhà.

“Ôm nhau nữa ha?” Bà Jenny ngồi trên ghế nở nụ cười nói.

“Mẹ, sao mẹ không bật đèn lên.”

“Sợ bóng của mẹ sẽ hiện rõ qua bức màn cửa sổ bị các con nhìn thấy, ảnh hưởng các con ôm nhau.

Cảm thấy thế nào, một ngày hẹn hò thế nào vậy con gái yêu của mẹ.

Mẹ thấy cậu ta rất giỏi chuyện làm con gái vui vẻ, dùng lời nói khiến bọn họ mê đắm.”

Eunice lắc đầu.

Cô nói:

“Con không cảm thấy vậy, con cảm thấy anh ấy rất trầm ổn và hài hước. Ở với anh ấy, cảm giác rất khác khi ở cùng một chỗ với cha.

Cho nên mẹ à, mẹ đừng có thành kiến với anh ấy nữa, mặc dù bề ngoài của anh ấy rất tốt.”

Bà Jenny nghe vậy,

Thở dài thật sâu,

Bà đặt tay đỡ lên trán mình;

“Mẹ, mẹ không khỏe sao?” Eunice tiến lên quan tâm hỏi.

“Không phải, nhưng mà năm đó mẹ và cha con hẹn hò xong, bà ngoại cũng đánh giá cha con như vậy đó, trầm ổn và khôi hài, có cảm giác như một người cha.

Sau đó mẹ mới phát hiện ra rằng,

Thật ra cha của con là một cao thủ chân chính.”

“Nhưng con cảm thấy cha và mẹ ở bên nhau rất hạnh phúc.”

“Đúng vậy. Nhưng mà cũng tốt, có vẻ con hài lòng với đối tượng hẹn hò. Ban đầu mẹ con suy nghĩ viết thư từ chối lời an bài của ông nội, dù là sau này về Wien, đối mặt với gương mặt nghiêm nghị của ông nội.”

“Cho nên, nhà của chúng ta và nhà của anh ấy là bạn bè chơi thân với nhau mấy đời sao?”

“Đúng vậy, bắt đầu từ một bà cố tổ tổ tổ tổ tổ tổ.

Từ thời của bà, nhà của chúng ta và nhà bên đấy vẫn duy trì mối quan hệ.

Lúc trước cha của con từ Wien đến La Giai thăm nhà của ông ấy, ở La Giai ông ấy gặp được mẹ, sau đó ông ấy đưa mẹ về Wien.”

“Cho nên gia đình của cha là người mai mối cho cha và mẹ?”

“Con gái, lần hẹn hò sau con thử hỏi cậu ta, hỏi cậu ta có giống mẹ lúc trước đồng ý đi theo con về Wien hay không. Ông nội con đang có ý này.”

“Con thấy anh ấy là một người có cái tôi rất lớn, chắc sẽ không đồng ý đâu.”

Eunice đi vào phòng tắm.

Bà Jenny tự mình châm một điếu thuốc.

Thổi ra một ngụm sương khói,

Bà cười nói:

“Nếu cậu ta không đồng ý, thì sao cậu ta lại chủ động hẹn hò với con chứ.”

....

Sau khi đưa Eunice về nhà, Karen cũng chuẩn bị quay về nhà của mình. Vừa mới ngồi vào xe, bên cạnh liền có một chiếc “Caiman” đậu lại:

“Karen?”

“Ông Piaget.”

“Cậu tới tìm tôi sao?” Piaget cười hỏi.

“Đúng vậy, nhưng vừa rồi ông không có ở nhà, tôi đang chuẩn bị đi về.”

“Nhưng bây giờ tôi đã trở về.”

...

Karen bước vào nhà của Piaget;

“Cậu đói không? Tôi gọi 'Lynda' đến chuẩn bị bữa tối cho cậu nhé?”

“Tôi không đói bụng, tôi vừa mới ăn rồi, không cần phiền phức vậy đâu.”

Dù sao, giả vờ cũng rất mệt mỏi.

“Được rồi, vậy cậu chờ một lát, tôi đi pha cà phê, rất nhanh sẽ có.”

“Ông pha sao?” Karen hỏi.

Piaget nở nụ cười.

Nói:

“Tôi biết cậu có ý gì. Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có.”

“Vậy được.”

Piaget đi vào nhà bếp.

Karen thấy trong phòng khách có để giá vẽ, trên mặt đất còn có khay sơn và bút cọ, giá vẽ được phủ bằng một tấm vải trắng.

Nhìn thấy như vậy, Karen không khỏi nghĩ đến những bức tranh về tôn giáo trên tầng hai trong nhà của Piaget lần trước, và thứ tự của nó gần như trùng hợp một cách đáng kinh ngạc.

Vì vậy,

Bức tranh này,

Anh vẫn không nên xem.

Piaget bưng cà phê ra, thấy Karen đứng trước giá vẽ. Ông ta nói:

“Đây là tác phẩm gần đây nhất của 'Lynda'. Lại đây nào, cho cậu thưởng thức một chút.”

Không đợi Karen từ chối, Piaget đã xốc khăn trắng lên, toàn bộ nội dung bức tranh hiện ra.

Có thể thấy được khung cảnh xung quanh của bức tranh vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng trung tâm của bức tranh đã gần hiện ra rõ ràng.

Giữa bức tranh là một ngọn tháp cao,

Một người đàn ông đang đứng trên ngọn tháp,

Mặc một chiếc áo choàng trắng sang trọng có khảm nhiều đá quý trên đó.

Người đàn ông cầm một cái gì đó giống như vương miện, tay còn lại thì cầm một cây quyền trượng,

Tóc tai bù xù,

Há miệng lên trời như thể đang hét lên điều gì đó.

“Đây là...”

Piaget giới thiệu: “Tôi cùng tò mò bức tranh của 'Lynda' đang nói về điều gì, vì vậy mấy ngày nay tôi đã tra rất nhiều tài liệu. Thực ra mấy ngày hôm nay tôi không có ở nhà nguyên nhân là do tôi dành tất cả thời gian trong thư viện của thành phố.

Sau đó tôi tra được.

Người trong bức tranh là thần giáo Quang Minh cuối cùng của một đời Giáo hoàng, được xưng là tên điên Giáo hoàng.

Hắn từng đứng trên ngọn tháp Quang Minh thần điện,

Hô một câu:

Ta không tin trên đời này thật sự có thần Quang Minh.

Trong mắt các nhà sử học tôn giáo, hành động của hắn tương đương với tiếng chuông báo tử cuối cùng của thần Quang Minh.”

Piaget đưa cà phê cho Karen,

Tiếp tục nói:

“Vì vậy,

Tôi đặt tên cho bức tranh này là:

《 Hoàng hôn của Thần 》 .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)