“....” Người quản lý.
“Rất xin lỗi ngài, không biết ngài có tiền lẻ không, chỗ của tôi hình như không còn tiền lẻ.”
“Xin lỗi, tôi không có, nhưng anh có thể đợi tôi một lát, tôi đến cửa hàng bên đó mua kem ly rồi thối lại tiền lẻ đưa anh.”
“Em có tiền lẻ này.” Eunice mở túi xách của mình, lấy ra tờ tiền mặt 5 Rupee.
Karen tự nhiên cầm lấy và đưa cho người quản lý, đồng thời lấy lại tờ 100 Rupee mà trước đó đã đưa cho quản lý về.
“Em muốn ăn vị như thế nào?” Karen hỏi Eunice.
“Vị dâu.”
“Được rồi, ở đây đợi tôi.”
Karen chạy đi, mua một cây kem ốc quế vị dâu tây về đưa cho Eunice.
“Anh không định ăn sao?” Eunice tò mò hỏi han.
“Trời lạnh quá, tôi không muốn ăn.”
Eunice không để tâm đến nữa, liếm một miếng: “Lúc nhỏ em thích nhất là vào mùa đông, ngồi gần lò sưởi sưởi ấm vừa nghe ông nội kể chuyện vừa ăn kem ốc quế.”
“Ông nội của tôi rất thích dẫn Minna và tôi đến ngoại ô bắt cá chạch vào mùa hè.”
“Em nghĩ chắc điều đó rất thú vị.”
“Đúng vậy.”
Nghĩ về cảnh bắt cá chạch, Karen cũng thấy rất thú vị.
Hai người mua vé vào công viên giải trí.
Nhìn những chỗ vui chơi trong công viên giải trí trông có vẻ hơi nhàm chán và tẻ nhạt đối với Karen, những nơi vui chơi ở đời trước kích thích hơn những cái này nhiều.
Nhưng phong cảnh trong công viên giải trí rất tốt, cho dù là mùa đông cũng có khung cảnh hoang vắng vốn có của nó.
Hai người Karen và Eunice đi song song nhau trên con đường mòn công viên giải trí, cả hai người đều không vội vã chơi trò chơi.
Hai người không nói gì với nhau trong một khoảng đường dài, chỉ chăm chú bước đi tản bộ. Thỉnh thoảng Karen sẽ thoáng nhìn Eunice một cái, Eunice sẽ thỉnh thoảng nhìn lại.
“Em muốn chơi trò gì?” Karen chủ động hỏi.
Bởi vì bọn họ đã đi gần hết một nửa công viên giải trí.
“Em sao cũng được, anh muốn đi đâu?” Eunice hỏi.
Karen duỗi một ngón tay ra và chỉ theo đường chéo về phía trước, một chỗ vui chơi hình một cái đầu lâu:
“Nhà ma, em muốn đi khong?”
“Em nhát gan lắm, nhưng mà em vẫn muốn đi.”
“Vậy được.”
Người bán vé vào nhà ma là một người trẻ tuổi, hóa trang thành chú hề, trên tay cầm một bóng bay hình chiếc búa.
“Hai người, 5 Rupee một vé.”
“Bên trong có đáng sợ không?” Karen hỏi.
“Không không không, không hề đáng sợ chút nào, thật ra không đáng sợ lắm đâu.”
Lúc đưa vé cho Karen, người bán vé còn nháy mắt với Karen, ý nói là: Yên tâm đi, chắc chắn cô gái bên cạnh sẽ sợ hãi đến mức ôm chặt lấy anh.
Lối vào có một người đeo mặt nạ hình quỷ, thu vé của hai người rồi làm dấu mời vào.
Karen và Eunice đi vào nhà ma. Ban đầu là một đường hầm tương đối dài và hẹp, là một hoạt động kinh điển trong ngôi nhà ma ám, thỉnh thoảng “những con ma nhỏ” thò đầu ra và phát ra âm thanh để dọa bạn.
Karen có vẻ rất bình tĩnh;
Đây không phải là giả vờ mạnh mẽ, chỉ là bởi vì gần đây bắt gặp quá nhiều người chết bật dậy nên giá trị cũng tự nhiên cao đi.
Khiến Karen cảm thấy kinh ngạc đó là Eunice dường như cũng rất bình tĩnh, thậm chí còn có hứng thú đưa tay sờ “Mặt quỷ“.
Nhưng cũng có thể thấy được đây là lần đầu tiên cô vào nhà ma, cho nên rất hiếu kì về cách bố trí và sắp xếp trong đây.
Cho nên nửa đoạn đường, cả hai người đều mang tâm trạng thăm dò quan sát.
Phía trước là một cây cầu ván đơn màu đỏ đèn đỏ rực, bên cạnh thỉnh thoảng có một dòng khí bay ra.
Thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện dưới cây cần có một cái đệm, độ cao cũng không cao, nhưng phối hợp với bầu không khí này thì hiệu quả cũng không tồi.
Karen đi phía trước, tự nhiên đưa tay ra. Eunice cũng không ngần ngại nắm lấy tay Karen, hai người cùng nhau qua cầu.
Đi được một nửa, luồng khí đột nhiên lớn hơn, giống như là máy quạt trong nhà xưởng, thổi mạnh vào người.... Thực ra Karen đã nghe thấy tiếng máy quạt hoạt động rồi.
Eunice bị thổi đến mức không thể đứng vững, Karen ôm thắt lưng của cô để giúp cô giữ thăng bằng. Vừa ôm thắt lưng xong thì máy quạt yếu dần.
Karen nghi ngờ người bán vé đứng ở nơi góc nào đó nhìn lén.
Chất lượng và mức độ của dịch vụ này có thể so sánh với dịch vụ của gia đình Inmerais.
Nửa sau của nhà ma xuất hiện nhiều yếu tố tôn giáo hơn, các loại tra tấn của các tôn giáo cũng được xuất hiện.
Dường như Eunice cảm nhận được mình nên sợ hãi, cho nên cô sợ hãi.
Thỉnh thoảng cô sẽ khẽ thốt lên, Karen vẫn khoát tay lên hông cô đảm bảo cho cô sự che chở.
Rốt cuộc,
Hai người cũng “Thấy lại ánh mặt trời“.
Eunice sửa sang lại đầu tóc của mình, Karen cũng tự nhiên thu lại tay.
Người bán vé cầm bong bóng bay hình cây búa đi đến, hỏi:
“Hai vị có muốn mua quà lưu niệm mang về không?”
Nói xong anh ta mở chiếc hộp trước mặt ra, bên trong là những phụ kiện hình đầu lâu rất dễ thương, làm dễ thương như trong phim hoạt hình.
Karen chọn hai chiếc móc khóa hình đầu lâu dễ thương;
“50 Rupee, cảm ơn.”
Karen đưa tiền.
Đây là phí vất vẻ, nên cho thêm.
“Karen, anh không sợ sao?” Eunice tò mò hỏi han.
“Rất sợ.” Karen trả lời.
“Vậy tại sao em không nhìn ra nhỉ?”
“Tôi chỉ đang giả vờ mà thôi, ha hả.”
“Ha hả.”
Nếu như thiết kế thành cầu Nại Hà Diêm La điện hoặc Đầu Trâu Mặt Ngựa gì gì đó thì có lẽ anh sẽ sợ hãi một chút. Nhưng nửa sau la yếu tố kinh dị tôn giáo, anh tạm thời không có cảm giác nhập vai văn hóa.
Phía trước có một quầy bán đồ ăn vặt, thường bán món thịt viên. Karen lại xem, khá giống món “Oden“.
Một người một cốc giấy, hai người lựa khá nhiều rồi thanh toán, sau đó ngồi lên băng ghế dài.
“Gần đây có một rạp chiếu phim, một lát nữa chúng ta xem phim không?” Karen hỏi
“Được, mọi thứ em đều nghe theo anh.
Ăn đồ ăn vặt xong, hai người Karen và Eunice rời khỏi công viên giải trí, lái xe đến rạp chiếu phim.
Karen để cho Eunice lựa phim, cô chọn một bộ phim hài sắp đến giờ chiếu.
Sau khi mua xong bỏng ngô và nước, Karen và Eunice đi vào bên trong.
Bên trong còn rất nhiều ghế trống, muốn ngồi chỗ nào cũng được.
Bộ phim rất nhanh đã mở màn, là một bộ phim hài lãng mạn. Ngoại trừ Karen, những người khác đều là cặp đôi.
Karen ăn ít bỏng ngô, hương vị khá được.
Sau đó Karen tự nhiên cầm bỏng ngô đưa đến miệng Eunice, Eunice không chút do dự há miệng ăn vào.
Karen rút tay về.
Trong đầu Karen bỗng nghĩ đến Ron từng nói ăn bỏng ngô lúc xem phim rất hạnh phúc.
Nhưng loại hạnh phúc thô bạo này sẽ phá hủy bầu không khí lúc này.