“Cậu từng tham gia một talk show tình cảm à?” Karen hỏi.
Chương trình 《 Câu chuyện của La Giai 》 , tiết mục gì cũng làm. Trên thực tế, so với truyện kinh dị, tỷ lệ khán giả của các chương trình phân tích tình cảm sẽ cao hơn. Rốt cuộc phải quan tâm đến thời gian khán giả thảnh thơi nghe radio.”
“Tôi biết rồi.”
“Cậu chủ, cuối tuần vui vẻ.”
Alfred vươn tay chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng đột nhiên dừng lại hỏi:
“Cậu chủ, cậu cần tôi giúp bắt nó mang về không?”
Một con mèo đen chậm rãi thò đầu ra khỏi ghế sau.
Karen thật sự không biết Pall đã lén lút trốn trong xe, Chẳng qua, dù Pall có tránh được anh thì cũng không có cách nào tránh được ánh mắt của Alfred.
“Karen, tôi thấy mình có nhiệm vụ đi theo dõi bên cạnh, thân là trưởng bối ta phải có trách nhiệm.”
Karen cười lớn, nói: “Tôi chưa từng trưởng bối nào bí mật đi theo dõi vãn bối hẹn hò.”
“Cậu cho rằng bọn họ không muốn theo sao? Chẳng qua là do bọn họ không có điều kiện tốt như ta. Nếu như bọn họ cũng là một con mèo, cậu cứ hỏi bọn họ có muốn đi theo hay không.”
“Thật xin lỗi, tôi không thích cảm giác này.”
“Ta chỉ là một con mèo mà thôi, trong buổi hẹn cậu có thể bảo Eunice ôm ta. Tưởng tượng cảnh trong lòng vị tiểu thư ôm một con mèo dễ thương với bộ lông óng ả, cảnh tượng đó đẹp biết bao nhiêu.”
“Con mèo đó chính là bà tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ của cô ấy.”
“Ta thấy cậu thêm từ chị em phía sau sẽ càng thích hợp hơn.”
“Cảm giác này sẽ khiến tôi cảm thấy lạ, thật xin lỗi.”
“Lạ sao?” Pall thăm dò móng mèo, “Không phải kích thích hơn sao?”
“Alfred mang nó về nhà đi, nhiệm vụ của cậu hôm nay là ở nhà trông nó.”
“Vậy, thưa cậu chủ.”
Alfred mạnh mẽ lôi Pall xuống xe, Karen ngồi vào ghế lái và lái xe về phía trước.
“Ta rất đau thương.” Pall nói, “Trơ mắt nhìn hậu duệ gia tộc nhà mình bị một người đàn ông có động cơ thầm kín nhắm vào, đúng là khiến mèo ta khó chịu.”
“Đừng khó chịu, nếu hậu duệ của người có thể nắm bắt được cơ hội này, cuộc sống sau này của cô sẽ giống như một bức tranh.”
“Mục tiêu cuộc sống của người của cậu là như tranh sao? Ta thấy chấp niệm của cậu với bức tranh rất lớn.”
Alfred lắc đầu nói, “Mục tiêu nhân sinh của tôi không phải giống như những bức tranh. Nhưng nếu mục tiêu nhân sinh hoàn thành, bức tranh đó đương nhiên được hình thành.”
“Có lẽ bởi vì ta đã làm mèo nhiều năm nên không cảm thấy hứng thú với mục tiêu sống gì đó lắm, bây giờ ta chỉ tập trung vào những điều trước mặt mình, chẳng hạn như cá dưa cải bắp, cá sóc quế các loại.
Ồ còn có, Dis đúng là vô liêm sỉ, cháu Tà Thần cũng vô liêm sỉ giống như hắn.
Con cháu bọn họ có thể vô liêm sỉ đến mức nào chứ, có thể quyết định xuống tay với một cô gái trẻ mới 19 tuổi chưa trải sự đời?
Nếu bây giờ ta là con người, tin ta đi, ta sẽ lôi Karen đến lò thiêu của lò hỏa táng, để đầu cậu ta chạm vào đốm lửa, sau đó hỏi cậu ta: “Cậu còn dám không, cậu còn dám không!””
Alfred nở nụ cười.
“Cậu cười cái gì? Cậu nghĩ tôi vĩnh viễn sẽ không trở lại thành người được sao. Vật nhỏ, nhìn bộ dạng đẹp đẽ của cậu bây giờ, khi trước kia ta thành người ta cũng chẳng buồn liếc một cái.”
“Vậy ngài mau đi đi.”
...
Khi đi qua ngang qua nhà của Piaget và Simor, Karen cố tình tăng tốc độ xe và nghiêng mặt sang một bên.
Cũng may, chuyện bị nhận ra và hét lên không hề xảy ra.
Rốt cuộc, Piagat và bà Simor sẽ không rảnh đến mức đứng trước cửa nhà nhìn con đường phía trước chờ họ đi qua, trong khi lái xe chở Santran mà không làm gì được.
Cuối cùng, Karen lái xe đến trước cửa nhà Eunice.
Trước cửa, một người phụ nữ ăn mặc như một quý bà đứng đó liên tục nhìn đường cái trước mặt, giống như rảnh rỗi chờ Santland xuất hiện.
Ánh mắt của bà có phần giống với Eunice, cách ăn mặc và khí chất rất cao sang, nhưng không hề chảnh chọe.
Karen xuống xe, đi đến cổng nhà.
Người phụ nữ châm một điếu thuốc, nhìn Karen hỏi:
“Cậu đến đây tìm con gái tôi sao?”
“Đúng vậy, cho cháu hỏi có cô giáo Eunice ở đây không ạ?”
Karen nở một nụ cười ấm áp và tỏa nắng.
Người phụ nữ nở nụ cười, một tay tiếp tục hút thuốc một tay còn lại lén lút đặt ở phía sau nhéo nhéo mông của bà, để cho cơn đau giúp bà bình tĩnh trước mị lực của nụ cười chết tiệt này, không thể để lộ ra vẻ mặt mẹ vợ ưng ý con rể được.
Tuy nhiên, một người con rể như vậy làm bình hoa trong nhà mình, mỗi ngày đều có thể nhìn được cảnh đẹp ý vui.
Lần đầu tiên, bà cảm thấy mình bớt phản kháng với cuộc hẹn “Xem mắt” do bố chồng mình sắp xếp.
Mặc dù chọn con rể không thể chỉ lựa chọn sắc đẹp, nếu không sau khi chung sống sẽ xảy ra nhiều vấn đề.... Nhưng ai có thể cam đoan sau hôn nhân không xảy ra khúc mắc, không cãi nhau, không tức giận đâu?
Cho nên, tại sao không chọn một khuôn mặt trông cũng đẹp khi tức giận chứ?
“Ồ, cậu là Minna sao? Con gái cô nói hôm nay con bé có hẹn đi chơi công viên giải trí với học sinh của mình.”
“Minna là em họ của cháu, thưa phu nhân.”
“Ồ, vậy chắc là hôm nay cơ thể em họ Minna của cậu không được khỏe, chẳng hạn như bị đau bụng hay gì đó không đến đây được đúng không?”
“Đúng vậy, thưa phu nhân, có phải phu nhân có thú vui bói toán không, bói rất chuẩn.”
“Không, tôi chỉ là một bà mẹ có ba đứa con thôi.”
“Vóc dáng của phu nhân thật tốt, lúc đầu cháu cứ nghĩ chỉ có Eunice.”
“Ồ ha ha...”
Phải nhịn!
“A, cậu bé, miệng cậu thế này, ngay cả người chết cũng sẽ được cậu nói thành sống đó.”
“Ha ha, phu nhân cứ đùa, chuyện đó làm sao có thể.”