“Alfred.”
“Cậu chủ, cậu cứ nói.”
“Hình như ông nội có ý cho tôi đi Wien.”
“Wien là một nơi tốt, một đất nước lớn, một thành phố lớn, một sân khấu lớn, so với nó.... Thành phố La Giai giống như một ngôi làng nhỏ yên tĩnh ở dưới chân núi. “
“Ý của tôi là, có lẽ ông nội gặp một chút phiền phức.”
“Các tôi tớ của sự tồn tại vĩ đại sẽ luôn luôn có một số phiền phức, nhưng tất cả họ sẽ giải quyết nó thành công. Cho dù nhất thời không thể giải quyết, nhưng khi các sinh mệnh tồn tại vĩ đại bắt đầu tỉnh giấc, họ sẽ cho bọn họ sống lại để báo đáp ân tình đã bảo vệ mình trong giai đoạn đầu thức tỉnh.”
Karen khẽ nhíu mày.
Alfred vội vàng giải thích: “Nhiều việc xảy ra trong bức tranh trên tường đều là như vậy.”
Karen không thèm nói chuyện với cậu ta nữa.
“Cậu chủ, cậu đến phố Rhine là để gặp cô giáo Eunice thật sao?”
“Ừ, Minna hẹn cô giáo đến công viên giải trí.”
“Hả?” Alfred quay đầu nhìn lướt qua, “Tôi quên để tiểu thư Minna lên xe.”
Karen khoát tay:
“Bụng Minna không thoải mái, không đi được.”
....
Các tân khách sớm đã rời đi, chỉ còn lại một mình Dis.
Dis ngồi xuống, lặng lẽ dựa vào bia mộ;
“Thật muốn dùng “Thuật thức tỉnh” để đánh thức ông dậy nói chuyện một lúc.”
Đương nhiên, cái này cũng chỉ nói mà thôi.
“Thức tỉnh” của Giáo hội kỉ luật quả thật có thể làm cho xác chết đứng dậy, nhưng loại sống lại này chỉ có thể duy trì trong một đoạn thời gian rất ngắn, sau khi chút linh khí cuối cùng trong cơ thể tiêu tán, sẽ hoàn toàn trở thành “thịt thối“.
Vì vậy, ở lập trường của “Giáo hội kỉ luật”, xuống mồ là “An yên” nhất.
Dis mở cốc nước, uống một ngụm nước rồi đặt cốc nước đã mở ra trước bia mộ:
“Bởi vì Thần Kỷ Luật không đòi hỏi bất cứ thứ gì, đó mới là thứ khiến tôi cảm thấy bất an.
Cái gì miễn quý đều trả giá đắt nhất.
Điều nực cười nhất là
Tôi vì hiến tế mà giải trừ phong ấn trên người mình, cảnh giới căn bản không thể ngăn chặn.
Không sử dụng được bao lâu,
Thần điện Kỷ Luật sẽ cảm nhận được sự tồn tại của tôi,
Bọn họ gửi đến tôi một lời mời, cho tôi thứ mà họ nghĩ là vinh dự tối cao, khiến tôi trở thành một trưởng lão trong thần điện, phục vụ Thần Kỷ Luật trong bóng tối.
Nhưng tôi không muốn đi;
Đối với mọi người trong Giáo hội kỉ luật mà nói, không, là đại bộ các cái gọi là tôn giáo chính thống hiện nay, thần điện vẫn là nơi tối cao trong lòng các tín đồ.
Mỗi một người có thể bước vào thần điện và trở thành trưởng lão của thần điện, gia tộc của người đó sẽ được chân thần ban phước. Nếu người đó không có gia tộc, cũng có thể thừa hưởng phước lành này bằng cách chỉ định một gia tộc khác có quan hệ tốt.
Và gia tộc đó, những thế hệ tiếp theo sẽ tiếp tục trở thành trụ cột của tôn giáo, được nhiều phước lành hơn từ sức mạnh của đức tin.
Nhưng tôi không muốn đi phụng dưỡng, tôi đã không còn tin tưởng cái gì gọi là chân thần,
Tôi lại càng không muốn để người nhà của tôi, con cháu tôi tiếp tục lún vào giáo thần này.
Nhưng cố tình,
Bên kia sẽ không bao giờ cho phép tôi từ chối;
Không chỉ có tín ngưỡng không cho phép tôi phản giáo, quan trọng hơn là, bọn họ chắc chắn tuyệt đối không cho phép thân thể tôi phản giáo.
Ở thời đại này mà thần chân chính không thể sinh ra,
Thậm chí tôi còn nghi ngờ là, Chân thần không còn thuộc về quang huy của thần, mà là thần điện biến đổi lòng tin của tín đồ đối với thần.
Những gì ngươi có được đều là do Thần ban tặng;
Như vậy, Thần có quyền lấy đi những gì họ cho khỏi bạn.
Lão Hoven,
Ông biết không,
Càng tiến gần đến đỉnh cao đó,
Tôi càng cảm thấy rằng,
Niềm tin không thể nghi ngờ của chúng ta, sự thành kính của chúng ta đối với Thần, những gì chúng ta canh giữ và nuôi dưỡng chúng ta...
Có thể chính là một mầm mống.
Thần,
Đã cho chúng ta mầm mống, đó là ân đức của Thần.
Sau khi mầm đầm hoa kết trái,
Thần sẽ đến lấy trái đi, chúng ta vẫn mang ơn như trước.
Chúng ta,
Chỉ là phân bón của Thần.
Ánh mắt của Dis dần trở nên thâm thúy:
“Có lẽ suy nghĩ của tôi là sai lầm, là do nhận thức của tôi cực đoan, là tôi hiểu sai về thần, là tôi đã sa đọa, trở thành một tà giáo lệch lạc.”
Nhưng mỗi người chúng ta đều đang sống trong thế giới “Trong mắt chính mình“.
Tôi không cho phép mình trở thành phân bón, và đổi lại, dĩ nhiên con cháu của tôi có thể sẽ trở thành một phân bón tốt.
Hoven,
Tôi không cho phép mình lựa chọn như vậy trong “Thế giới trong mắt tôi“.
Dis quay đầu thoáng nhìn tấm ảnh trên bia mộ,
Ôm cầm cốc, đứng dậy:
“Mặt nạ, sắp đến lúc phải tháo xuống rồi.”
...
Xe của Alfred dừng trên phố Rhine, cố tình không chạy đến trước nhà cô giáo.
“Thiếu gia, tôi xuống xe bắt taxi về nhà trước.”
Karen hỏi:
“Alfred, nếu lái xe tang đi hẹn hò thì sẽ có kết quả tốt hơn không?”
Alfred nghe thế trừng mắt nhìn,
Nói:
“Cái này thuộc hạ không biết, nhưng thuộc hạ có biết một chút. Nếu năm đó ông Mason lái xe tang đến mời bà Mary ăn tối dưới ánh nến, thì hiện tại có lẽ đã không tồn tại Minna và Lunt.”
“Cậu nói rất đúng.”
“Bởi vì mỗi người đều có gu thẩm mỹ và tình huống khác nhau, chắc hẳn mấy ngày nay cậu chủ có cảm tình với xe tang hoặc thường xuyên có suy nghĩ gì đó với xe tang cho nên mới tự nhiên như thế. Chẳng qua kiểu suy nghĩ này người bình thường chắc không bao giờ có.
Nhưng mà cũng có thể xuất hiện kỳ tích. Dù sao từ nhỏ cô Eunice đã sống trong một gia đình quý tộc đầy quy củ, một số điều lệch lạc có thể dễ để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng cô ấy.
Giống như nhiều nữ sinh trong trường thích những kẻ lưu manh trên phố, bộ não chưa phát triển tốt và chưa quan sát thế một cách thuần thục của bọn họ sẽ thấy mấy kẻ đó đại diện cho nam tính. Có lẽ sau này bọn họ trưởng thành sẽ thấy lúc đó chính mình thật ngu, nhưng khi đó không ảnh hưởng đến sự si mê tuổi trẻ của bọn họ.”