Karen hiểu rõ,
Đây là một cái bế vòng;
Ông Hoven luôn luôn không chịu chết đi, chính là vì tại lúc trước khi chết tiếp nhận “Tra hỏi”, từ đó đem hiềm nghi đẩy lên trên người vị dị ma kia, sau đó, vị dị ma kia sẽ khởi động Nghi Thức Đón Thần lần thứ hai, để cho chân tướng của mọi việc “Rõ ràng“.
Dis đã nói qua, ông ta sẽ không làm việc ngu ngốc chỉ vì “Phục sinh” một người nhà mà khiến cả nhà bị liên lụy vào trong vòng xoáy này.
Sự thật chứng minh, Dis quả thực đã sắp xếp xong tất cả từ sớm.
Cho nên,
Karen nhìn ông Hoven nằm trên cáng xe cứu thương,
Trong lòng không khỏi thở dài,
Ông lão không ngừng gọi mình là “Tà Thần” này, không ngừng khuyến khích Dis giết mình.
Kỳ thật ông ấy vẫn chịu đựng sự đau đớn mà không thể chết đi, chính là vì giúp Dis hoàn thành cái kế hoạch này, vì... Bảo hộ cho người nhà Inmerais.
Thật sự là một cái lão già vừa bướng bỉnh lại vừa đáng yêu.
Karen đưa tay, kéo lại vải trắng trên người của ngài Hoven, nhà Inmerais có trách nhiệm, cử hành một tang lễ trang nghiêm cho ông ấy.
Có Dis trợ giúp, ngài Hoven bị nhấc vào xe tang, thu gọn lại bánh xe dưới cáng cứu thương, để vào ở trong cái hộp ở giữa, lại lấy ra dây ở hai bên cột lại, giữ chặt.
Xe tang mới, nếu như chỉ chứa một vị khách mà nói, thật ra cũng không có lắc lư.
Lần trước sở dĩ ngài Morff và tổng biên tập sẽ ở bên trong không ngừng lắc lư mà ôm nhau, là bởi ném thẳng họ vào trong cái hộp ở giữa không thèm quan tâm mà thôi.
Karen mở máy xe tang, chuẩn bị về nhà.
Trên đường đi,
Karen bỗng nhiên nhớ lại trong lời ông nội lúc trước có một từ: Hiến tế.
Mà cái từ này, trước đó Pall đã từng nói qua, Pall rất tò mò, đến cùng thì Dis đã hiến tế thứ gì trong Nghi Thức Đón Thần kia.
Bởi vì nó vốn cho rằng lần Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách này sẽ không thành công, nhưng tiếp đó, nhưng lại tận mắt chứng kiến “Karen” sống lại, cái này tất nhiên là đã thành công, cho nên, cái giá phải trả là cái gì?
Dis đến cùng lấy ra thứ gì, hiến tế cho Thần Trật Tự?
“Ông nội, có chuyện, cháu có thể hỏi ông sao?”
“Hỏi đi.”
“Ông trong lúc tiến hành Nghi Thức Đón Thần, đến cùng đã hiến tế cái gì?”
“Cháu hỏi lần nữa.”
“Ông hiến tế cái gì?”
“Trên một câu.”
“Ông nội, cháu có thể hỏi ông một chuyện...”
“Ông thấy mệt mỏi.”
Lập tức,
Hai ông cháu đều cười.
Nếu Dis không nguyện ý trả lời, vậy thì Karen cũng không hỏi nữa.
Xe tang dừng trước cửa nhà,
Karen xuống xe, trước tiên dỡ tấm thép xuống, lại tự mình cởi ra dây an toàn trên người ngài Hoven, sau đó đẩy ông ta qua tấm thép từ trên xe tang xuống cáng xe cứu thương.
Trong toàn bộ quá trình,
Dis vẫn chỉ ngồi trên xe tang, nhìn xem một mình Karen đang bận rộn.
Vì phục sinh cháu của mình,
Ông ta đã chuẩn bị có thể hiến tế tất cả, chỉ cần ông ta có.
Vì thế,
Ông ta không tiếc mở ra phong ấn trên người mình, phá bỏ hết những gì áp chế cảnh giới của mình.
Cảnh giới của ông ấy,
Tín ngưỡng của ông ấy,
Sức mạnh của ông ấy,
Thậm chí, là tính mệnh của ông ấy.
Ông ta đã chuẩn bị xong tất cả, trong Nghi Thức Đón Thần, Thần Trật Tự muốn cái tế phẩm gì, đều có thể tùy ý mà lựa chọn.
Ông ta cũng cho là mình có thể chịu nổi, nhất định có thể làm cho Thần Trật Tự hài lòng, bởi vì bản thân ông ta, đã có sức mạnh đạt đến ngưỡng cao nhất tiếp cận với cảnh giới của Trưởng Lão Thần Điện, khác nhau chính là, ông ta không chịu bước qua cái ngưỡng kia thôi.
Thần điện của Trật Tự Thần Giáo mà mọi người đều hướng đến, khoảng cách gần nhất đến Thần Trật Tự, hết lần này đến lần khác nơi mà Dis khinh thường nhất.
“Ông nội, chúng ta về nhà rồi?” Karen đã đặt ngài Hoven vào trên xe chắc chắn, chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
“Được rồi.”
Dis xuống xe tang, Karen thì tới khóa cửa xe, sau đó lại quay trở về mở cửa sân ra, tự mình đẩy thi thể của ngài Hoven vào.
Dis đứng trước cửa nhà, nhìn xem cháu trai đang bận rộn.
Lão Hoven trước khi chết, cũng một mực chịu đựng mà không có hỏi;
Pall cũng rất muốn biết, hỏi mình rất nhiều lần;
Ngay cả chính ông, cũng hỏi qua mình, ta đương nhiên biết kẻ hèn mọn như ta không cách nào so sánh cùng với ngài, nhưng ta vẫn là muốn thành kính mà hỏi thăm ngài, hi vọng đạt được sự chỉ điểm ngài:
Ngài, đến cùng là muốn được hiến tế cái gì?
Đáp án này, mình không nói cho ai biết, ngay cả lúc trên xe cháu trai mình cũng đã hõi, mình cũng vẫn như cũ không nói ra đáp án.
Vấn đề này, trên cơ bản cũng không thể trả lời, nó không có đáp án.
Bởi vì,
Trong Nghi Thức Đón Thần kia,
Mình đã chuẩn bị kỹ càng kính dâng tất cả mọi thứ có thể làm tế phẩm,
Sau khi hoàn thành Nghi Thức Đón Thần,
Lại ngạc nhiên mà phát hiện,
Thần Trật Tự,
Cái gì cũng không muốn.