Hoven lấy dây chuyền Thập Tự Giá ra,
Nhìn thấy cái này dây chuyền, Karen đột nhiên cảm giác lòng bàn tay trái mình thấy đau.
Hoven nhìn xem Karen,
Nói:
“Cầm lấy đi, Tà Thần.
Cái này,
Là lễ vật ông tặng cho cháu.”
“Cảm ơn... Ông.”
Karen cẩn thận dùng tay từng li từng tí nhấc dây chuyền lên, cố gắng không chạm vào cái mặt dây chuyền Thập Tự Giá kia.
Ngài Hoven tức giận nói: “Nó không có tiến hành cầu nguyện qua, không có hiệu quả làm tổn thương dị ma.”
“A, phải không.”
Karen duỗi ra một ngón tay đụng một cái, ùm, quả nhiên không có việc gì.
Nhìn thấy hành động này của Karen,
Hoven hỏi:
“Cho nên, lần trước, thật ra cháu bị nó thiêu đốt phải không? Cháu ở trước mặt ông giả bộ như không có gì xảy ra, đúng không?”
“Đúng thế.”
Tà Thần Karen hào phóng thừa nhận.
Mà lại,
Anh ta còn mở ra bàn tay tay trái của mình, lộ ra vết sẹo hình Thập Tự Giá trong lòng bàn tay mình.
Hoven dùng sức nhìn xem vết sẹo này:
“Cháu biết điều này có ý nghĩa gì sao?”
“Cháu nhớ được ông đã từng nói qua, nếu như cháu là dị ma, lúc chủ động cầm nó lúc, cháu sẽ bị thiêu đốt, nhưng cháu không có.”
Hoven rũ cụp lấy mí mắt,
Nói:
“Vậy ý nghĩa rằng dị ma đó rất mạnh, cũng chính là Tà Thần, cho nên cái thánh khí kia cùng với mức độ cầu nguyện của ông, cũng chỉ gây ra được một chút xíu thương tổn.”
Karen cười một tiếng,
Nói:
“Nhưng cháu vẫn luôn không cảm thấy được mình mạnh ở chỗ nào.”
Ngài Hoven nói: “Ông nội cháu lúc tuổi còn trẻ cũng thường hay nói câu nói này.”
“...” Karen.
“Dis, tôi mệt mỏi rồi, thật sự, bọn hắn tới thật sự là quá muộn.” Hoven cầm tay của Dis, “Có một câu nói tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nói ra, thật sự tôi cũng không muốn nói ra, nhưng nếu không nói, sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Dis,
Ông biết không,
Cả đời này thật ra tôi không chỉ sùng bài Thần Nguyên Lý, tôi còn luôn luôn, rất sùng bài ông, sùng bái, ông của trước kia.
Đáng tiếc,
Từ khi sau khi sự kiện kia,
Ông đã trở nên trầm lặng.”
Dis đưa mặt tới gần mặt Hoven, nói khẽ:
“Tôi đã nói rồi, không phải là bởi vì cái chết của cha mẹ Karen mà tinh thần của tôi mới sa sút.”
“Thật sự không phải vậy sao?” Mí mắt của Hoven bắt đầu càng ngày càng nặng, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ
“Là bởi vì tôi cảm giác không thể tiếp tục áp chế sức mạnh của mình nữa, tôi cảm giác mình đã chạm trung tâm của trật tự, tôi không thể tiếp tục nữa, tôi chỉ có thể lựa chọn để cho tình thần mình sa sút, thậm chí có khi không thể hao phí sức mạnh tín ngưỡng của mình để cho cảnh giới hạ xuống.
Nếu không, tôi không thể không tiến vào Trật Tự Thần Điện để trở thành Thần điện trưởng lão, cái này làm cho tôi, rất là buồn rầu.
Rốt cuộc,
So với việc đến phụng dưỡng càng gần vị Thần Trật Tự kia, tôi vẫn thích mỗi ngày cùng dùng bữa tối với gia đình mình hơn.”
Nghe nói như thế,
Hoven nhếch môi, cười.
Sau đó,
Nụ cười của ông ấy cứ như đọng lại, ông ta đi rồi.
Dis ngồi dậy,
Nói với Karen:
“Đem cáng cứu thương xe mang lên, chúng ta mang Hoven về nhà.”
Karen lập tức chạy xuống lâu, lấy xuống cáng cứu thương từ trên xe tang đang đỗ, khiêng nó trở lại phòng bệnh trên lầu, bởi vì tốc độ có chút nhanh, anh thở có chút gấp.
Nhưng anh cũng không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì lời nói lúc trước của Dis, một mực văng vẳng trong đầu của anh:
Ông nội rất buồn rầu, buồn rầu vì không khống chế nổi cảnh giới.
Cho nên, ông nội mạnh đến cỡ nào?
Nguyên lai, một đêm kia “Tuỳ tiện”, thật không phải là bởi vì ông nội có thân phận là Quan Thẩm Phán của Trật Tự Thần Giáo mà là bởi vì ông nội, có đủ thực lực.
“Để ở chỗ này.”
“Được rồi, ông nội.”
Dis nâng Hoven ở phía sau lưng, Karen ôm hai chân, hai ông cháu cùng một chỗ đem Hoven tiên sinh mang lên cáng cứu thương trên giường.
“Về nhà đi.”
“Được.”
Karen đẩy cáng cứu thương xe, Dis đi theo bên cạnh.
“Ông nội, Rasma là ai?” Karen hỏi.
“Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo.”
“Hắn ta đến Ruilan rồi?”
“Ừm, trước khi chúng ta tới phòng bệnh, hắn đã xuất hiện trong phòng bệnh rồi.”
“Ông Hoven đã nói cho hắn ta về Nghi Thức Đón Thần sao?”
“Đúng vậy, lão Hoven là vì đợi có người tới hỏi, cho nên ông ấy mới vẫn chưa chịu ra đi, ông ấy thật ra đã sớm rất mệt mỏi.”
“Vậy chúng ta...”
“Qua ít ngày, ở thành phố Belwin sẽ lại tiến hành một Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách, một vị dị ma cường đại, sẽ thử triệu hoán vị Thủy Tổ đã bị Thần Trật Tự trấn áp trong kỷ nguyên kia”
“Dị ma... Cường đại?”
“Alfred so với tên đó, giống như là tên hề.”
“Vậy...”
“Hắn ở trước mặt ta, giống như là Alfred ở trước cháu vậy.”
“Cháu đã hiểu.”
Cái thí dụ này, đã rất cụ thể.
“Ông nói cho hắn ta phương pháp hoàn thiện Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách của Trật Tự Thần Giáo do Hoven nghĩ ra, còn giúp hắn chuẩn bị mọi thứ, hắn phải đi hoàn thành tâm nguyện của mình, triệu hồi ra một Tà Thần thật sự, nhưng hắn định trước sẽ thất bại.
Bởi vì thực lực và cảnh giới của hắn không đủ, hắn đã được định trước ở trong Nghi thức, hóa thành một mảnh tro bụi, quan trọng nhất chính là, hắn cũng không có đủ đồ vật để hiến tế.”
“Vậy hắn vì cái gì...”
“Bởi vì mộng tưởng của mình, chính bản thân hắn cũng biết không cách nào thật sự triệu hồi được Thủy tổ, nhưng hẳn là có thể trước lúc mình diệt vong cùng với tế đàn, cùng Thủy tổ gặp một lần, nói mấy câu.
Cái này, là thứ hắn thật sự muốn.”
“Cho nên, chúng ta...”
“Đúng vậy, ông giúp hắn thực hiện tâm nguyện, hắn giúp ông chịu trách nhiệm về Nghi Thức Đón Thần lần trước.
Cho nên ông đã nói qua với cháu, liên quan tới lần Nghi Thức Đón Thần kia, sẽ không đến nhà của chúng ta, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đến gia đình sau này, cũng sẽ không sợ bị Thần Giáo tra xét đến.
Trên thực tế, trước lúc Nghi Thức Đón Thần được thực hiện, tham dự vào, không chỉ có là Hoven cùng Pall, còn có hắn.”