Số 13 Phố Mink

Chương 184: Ông nội hiến tế (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay sau đó,

Loại động tác nhỏ này đã không cách nào biểu lộ được tâm tình của ông ta,

Ông ta bèn dứt khoát lật người qua lại ở trên giường,

Bên trong miệng còn thỉnh thoảng nghe được tiếng cười.

Nếu như không phải là bởi vì Dis vẫn đang ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, Karen thực sự sẽ cho rằng ngài Hoven phát bệnh rồi.

Thật lâu sau,

Ngài Hoven ngừng lại, bắt đầu hít sâu:

“Dis, ta cảm nhận được sự vui vẻ của ông.”

Dis lắc đầu: “Ông hiểu lầm rồi.”

“Không, cái này vui vẻ đã đầy đủ, cả một đời tôi đều tuân theo giáo nghĩa của Nguyên Lý Thần Giáo, khổ tâm nghiên cứu, càng tuân thủ sự ước thúc nghiêm ngặt của quy tắc và nguyên lý, tôi thật sự không nghĩ tới ở đoạn cuối sinh mệnh mình, sẽ đáp ứng cùng ông nổi điên.”

“Hối hận sao?” Dis hỏi.

“Chưa nói tới hối hận hay không hối hận, chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc mình ở một cái ngăn tủ suốt cả một đời, cuối cùng vậy mà lại nhảy ra ngoài.

Nhưng trong lòng, lại có một loại cảm giác vui vẻ không thể tả, nhất là lúc đêm tối lúc, lúc tôi đang ngủ, bỗng nhiên không hiểu sao mà cười thành tiếng.

Tựa như khi còn bé, ngoài trời bắt đầu mưa, có một lần tôi cùng với đám bạn chạy ra ngoài, chúng ta cũng không để ý quần áo của mình sẽ ướt đẫm, chúng ta không để ý sau khi về nhà sẽ bị mẹ mình trách mắng, chúng ta không để ý trên ống quần có dính bùn hay không;

Chúng ta thỏa thích chơi đùa dưới cơn mưa, đùa giỡn, nhảy nhót, để từng giọt bùn đất kia văng lên trên người.

Loại cảm giác này, thật rất tốt đẹp.”

“Đúng thế.” Dis nhẹ gật đầu.

“Tôi luôn luôn rất hâm mộ ông, khi đó tôi vẫn còn trẻ, nghe nói có một người trẻ tuổi trong Trật Tự Thần Giáo, ngay trước mặt thần điện trưởng lão, nói trật tự, là một cái mặt nạ có thể đeo lên lúc cần thiết.

Ông có biết không, lúc ta biết được việc này, tôi đã nghĩ ở trong lòng, quả thật là một người thú vị, thật muốn làm quen với hắn một chút, hắn làm sao dám, hắn sao có thể... Ai, ha ha.

Về sau, mãi cho đến khi ông đã cứu tôi.

Tôi cảm thấy, khi đó đã định sẵn từ trước, thậm chí, tôi còn đang mong đợi, ông sẽ cùng với tôi nổi điên.

Có lẽ,

Tôi nên đi học xem bói,

Bởi vì lời dự cảm của tôi trở thành sự thật.”

“Có lẽ là vậy.” Dis nói.

“Nhưng mặc kệ như thế nào, Dis, cả đời này, có thể nhận biết một người bạn như ông, thật sự rất tốt.

Đương nhiên, tôi cũng rõ ràng, bên cạnh ông, là không thiếu loại bạn bè này như tôi.”

“Không, Hoven, bạn bè bên cạnh tôi, thật ra cũng có bao nhiêu người.” Dis đưa tay, giúp Hoven chải lại một chút mái tóc thưa thớt của mình, “Đến cùng thì, lại có bao nhiêu người có thể chịu được loại tính tình này của tôi đâu?”

“Nếu như không phải do việc của cha mẹ nó...”

“Không có gì liên quan đến cha mẹ của nó, từ rất sớm tôi đã cảm thấy mệt mỏi, có thể bởi vì tôi đã đi quá nhanh, tôi đã được trải nghiệm tâm trạng của vị Giáo hoàng cuối cùng của Ánh Sáng Thần Giáo:

Hắn nói, hắn không tin Thần Ánh Sáng thật sự tồn tại.”

“Cái này là sự cô độc của chính ông sao, Dis, ông thật đáng thương, người không có tín ngưỡng, thật đáng thương.”

“Đúng thế.” Dis nhẹ gật đầu, “Nhưng dù sao thì, tôi có người nhà, tôi sẽ trân trọng người nhà của mình, bọn họ, là tín ngưỡng của tôi.”

“Bao gồm cả nó à?”

“Đúng vậy, bao gồm nó, cháu của tôi, Karen.”

“Ông thật sự rất thích nó, ta có thể cảm nhận ra được, có lẽ, là do tôi không may mắn lắm, lúc lần đầu gặp nó đã ngã sấp xuống, cho nên có vẻ tôi đã bỏ lỡ gì rồi.”

“Đúng vậy, Karen, rất giống tôi, cùng với lúc tôi tuổi còn trẻ, quả thực giống nhau như đúc.”

“Ông không đau lòng sao, giống ông lúc trẻ tuổi như đúc, kết quả là, lại...”

“Nhưng có một điểm không giống.”

“Nơi nào?”

“Nó có tín ngưỡng.”

“Chúng ta đều có, trước kia ông cũng có, không phải sao? Có tín ngưỡng, lại có cái gì kỳ lạ đâu?”

“Nhưng bên trong tín ngưỡng của nó, không có thần.”

“...” Hoven bỗng nhiên mở to hai mắt, “Tín ngưỡng không có thần, còn có thể gọi là tín ngưỡng sao? Một cái phòng ở, không có nền móng, sao có thể xây lên.”

Karen mở miệng nói: “Phòng ở, là người xây nền móng, cũng là do người đặt, thần chưa từng đặt lên một mảnh gói hay là một viên gạch.”

Ngài Hoven nhìn chằm chằm Karen:

“Dị đoan, Tà Thần!”

Karen nhún vai, anh đã quen thuộc sự công kích của ông lão này đối với mình.

“Nếu như bên trong thế giới của cậu không có thần, một cái nhà trống trơn, thì có ích lợi gì đâu, nhà ở trong hiện thực còn có tác dụng che mưa che gió, ha ha.”

“Tôi không tin thần, nhưng tôi có tín ngưỡng chân lý.”

“Tín ngưỡng chân lý?”

Là tín đồ của Nguyên Lý Thần Giáo, cảm xúc của lão Hoven ngay lập tức bị kích thích.

Muốn hay không,

Đem,

Tà Thần,

Đưa vào Nguyên Lý Thần Giáo?

Trời ạ,

Đây quả thật là một cái ý nghĩ điên cuồng, nhưng, lại rất muốn thử một chút a.

Nhìn xem vẻ mặt biến hóa của Hoven, Karen rõ ràng, ông ta hiểu nhầm ý của mình.

Tín ngưỡng chân lý của mình, ở trên cũng không có thần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)