Karen lái xe tang chở Dis tới bệnh viện;
Có lẽ là bởi vì lần trước gặp phải dị ma mê hoặc trong bệnh viện, bây giờ đối với bệnh viện Karen vẫn cảm thấy có hơi chán ghét, có điều phải cố gắng vượt qua khỏi loại cảm giác này, bởi vì không ít đơn đặt hàng trong nhà là đến từ trong bệnh viện.
Quan trọng nhất chính là,
Lúc Dis đứng cạnh bên người, cũng không cần phải nói thêm gì về cảm giác an toàn lúc này.
Dis đi ở phía trước, Karen theo ở phía sau, hai ông cháu đi đến cầu thang của khu nằm viện.
Thật ra thì, lúc ngài Hoven hô lên ngay trước mặt mình rằng mình không phải là “Karen”, Karen đã từng có ý nghĩ, có nên trực tiếp tiễn ông ta lên đường hay không?
Lúc đó, trong lòng anh không có chút cảm giác an toàn nào.
Có điều bây giờ, anh đã không còn ý nghĩ này nữa, bất cứ chuyện gì, giao cho Dis quyết định là được.
Một điều hạnh phúc nhất khi là người nhà Inmerais là,
Khi gặp được việc gì khó khăn,
Ngươi cũng có thể tự hỏi mình:
Vì cái gì không đi hỏi ông nội của mình xem?
Nhưng mà, ngài Hoven vốn đã mắc ung thu thời kỳ cuối sau đó lại thêm chấn thương ở sau ót mà có thể sau nhiều lần ra vào phòng cấp cứu rồi vẫn được đưa về phòng bệnh, quả thật làm cho người khác phải khâm phục.
Ý chí cầu sinh của ông lão quả thật quá kiên cường, giống như là đang gập bụng ở trong bệnh viện.
Cửa phòng bệnh là mở, Dis đi vào, mở đèn.
Cô ý ta vốn dĩ chịu trách nhiệm trong coi bây giờ lại nằm trên sàn nhà mà gáy o o.
Dis chỉ chỉ cô ta;
Karen tiến đến, dịu người y tá lên, cô y tá trong cơn mê mê màng màng cũng không chống cự, ngược lại còn có chút lưu ít bản năng còn lại dưới sự trợ giúp của Karen đỡ lên giường, dùng hai chân kẹp lấy chăn mền, tiếp tục ngủ say.
Dis đi đến trước mặt Hoven;
Karen lấy cái ghế bên cạnh tới, đặt ở sau lưng Dis, Dis ngồi xuống.
Hoven lúc này đang mở to mắt,
Ánh mắt của ông ta lúc nhìn vào trên người của Karen, rõ ràng lộ ra vẻ chán ghét;
Đối với điều này, Karen đã sớm quen thuộc.
Lập tức,
Ông ta nhìn về phía Dis:
“Hắn đã tới.”
“À.” Dis lên tiếng.
“Tôi đã đem sự việc liên quan đến Tà Thần giáng thế, đều nói cho hắn ta biết.”
“Ừm.” Dis lại lên tiếng.
“Tôi cảm thấy, ông bây giờ giết nó, vẫn còn không muộn.” ngài Hoven vẫn đang cố gắng thuyết phục.
Karen một lần nữa cho rằng, ngài Hoven vỗn dĩ vẫn ráng gượng một hơi, đơn thuần chỉ vì vị “Tà Thần” như mình vẫn còn chưa chết, nên ông ta chết không nhắm mắt.
Nhưng mà,
Đối mặt với sự “Khuyến khích” của ngài Hoven, Karen không phản ứng chút nào, ngược lại yên lặng mà xách bình thuỷ lên, dùng nước nóng tráng qua chén một lần, sau đó lại đổ nước nóng vào.
Chén thứ nhất, đưa cho Dis, Dis tiếp nhận cái chén.
Ngược lại lúc đưa chén thứ hai ra,
Ngài Hoven vô ý thức mà đưa tay ra đón,
Karen cầm chén ở trong tay mình, thổi thổi, uống một ngụm.
“......” Hoven.
“Hắn không đến tìm tôi trước.” Dis nói, “Nhưng mà, cái này cũng trong suy đoán của tôi.”
“Tôi cảm thấy, lúc rời Rasma khỏi Tổng hội, sẽ chạy đến tìm ông, năm đó ông nhường vị trí đại tế tử cho hắn ta thì tôi cũng đã nói, việc này cũng sẽ không để cho hắn biết ơn ông đâu, ngược lại sẽ gieo xuống một hạt giống thù hận mà sau mấy chục năm cũng không thể tiêu tán được.
Thứ hắn nóng lòng cầu mong, trong mắt ngươi, lại như thứ đồ chơi lại có thể đem tặng cho người khác, mối thù này, rất lớn.”
“Từ trước đến nay, tôi không thích quá quan tâm đến người có tư chất quá bình thường, bởi vì sẽ rất mệt mỏi.”
“Ha ha.” Hoven cười, “Ông vẫn cứ như vậy, qua nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi.”
“Ông có thể yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, còn về tang lễ, nó sẽ an bài tốt.” Dis nhìn thoáng qua Karen đứng tại bên cạnh mình.
Karen yên lặng đặt cái chén nước xuống.
“Cũng không biết thế nào, mặc dù luôn luôn hi vọng nó lập tức chết ngay, nhưng được chính tay Tà Thần lo liệu tang lễ cho mình, trong lòng ta lại có một chút kích động không kiềm chế được?”
“Muốn nghe nó gọi ông một tiếng ông sao, sẽ vui hơn đấy.”
“Ai mà thèm bị một Tà Thần gọi mình là ông.”
Sau khi nói xong, ngài Hoven mím môi, trong mắt vậy mà tỏa ra một chút động tâm.
Dis không nói lời nào,
Ngài Hoven cũng không nói chuyện,
Karen lại thổi thổi cái chén, đem nước hơi ấm đặt ở trước mặt của ngài Hoven:
“Ông, mời uống trà.”
“A...”
Ngài Hoven hừ một tiếng khinh thường, nhưng vẫn là nhấp một ngụm trà.
Sau khi nuốt xuống,
Ông ta nhắm mắt lại,
Lập tức,
Hai tay không tay không thể kiềm chế mà nắm chặt rồi lại buông ra,
Hai chân không tự giác kéo căng lại rồi buông ra.