Số 13 Phố Mink

Chương 182: Mật báo (4)

Chương Trước Chương Tiếp

“Mặc dù cháu cảm thấy bàn luận về tình cảm như thế này cũng không phù hợp lắm, nhưng, cháu cảm thấy cũng không có vấn đề gì.”

“Gấp gáp một chút, lúc cần thiết, để cô ta mang theo cháu quay về Wien.”

“Cháu... Biết.”

“Nói chuyện cùng cháu, luôn luôn dùng không cần tốn quá nhiều sức, ông rất thích kiểu cháu trai như thế.”

Mặc dù loại cảm giác này có chút không thích hợp, nhưng giao tiếp cùng một đứa cháu trai bị bệnh tự kỷ mà nói thì rất tốn thời gian và sức lực.

“Cháu cũng rất thích người ông nội như ông.”

“A, đúng rồi.”

Dis mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một xấp tiền, đặt ở trên bàn sách:

“Cùng con gái hẹn hò, trong túi chắc chắn không thể xẹp lép.”

“Cảm ơn ông nội.”

Trước đó cái kho tiền nhỏ của Karen đã dùng tất cả vào việc góp vốn mua lại lò hỏa táng, cho nên tiền mặt trong người của anh cũng không có nhiều;

Đương nhiên, tên Alfred kia chắc chắn rất có tiền, đòi tiền thì anh ta chắc chắn sẽ đưa cho mình.

Nhưng cảm giác không giống với việc nhận tiền tiêu vặt từ ông nội của mình, tựa như đời trước rất nhiều sinh viên xin cha mẹ thêm tiền để yêu đương vậy.

“Tốt, không sao.”

Karen cầm trong tay một xấp Rupee, nhưng không có đứng dậy, mà là hỏi:

“Ông nội, nguyên nhân là do thân phận của chúng, cho nên dẫn đến...”

Không chờ Karen nói xong,

Dis đã lắc đầu:

“Không phải, thật ra chẳng có quan hệ gì với cháu.

Ông là vì giữ lại người nhà của mình nên mới tiến hành Nghi Thức Đón Thần, trước khi tiến hành thì đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ để không còn khả năng lưu lại mối họa nào có thể làm cho gia đình ta lại rơi vào nguy hiểm.

Cho nên,

Không liên quan gì đến chaú, không có bất cứ quan hệ gì đến Nghi Thức Đón Thần, cháu không cần phải cảm thấy vướng bận gi cả, Karen.”

“Kia...”

“Là một chút vấn đề của ông, một ít vấn đề ngoài dự liệu của ông, mà vấn đề này, lại rất phiền phức, những thứ trước lúc cử hành Nghi Thức Đón Thần mà ông không dự liệu đến được.

Cho nên, phiền phức chỉ là nhằm vào ông mà đến, sẽ không ảnh hưởng đến mọi người, sẽ không lan đến gần nhà Inmerais.”

“Nhưng ông nội cũng là một phần của nhà Inmerais, mà lại là phần quan trọng nhất.” Karen nói.

“Ông sẽ xử lý, cũng chỉ ông có thể xử lý, tựa như là đêm đó ông dẫn cháu đến nhà Morff vậy, có một số việc, đã vượt ra khỏi giới hạn mà người bình thường có thể nhúng tay hay trợ giúp, cháu chắc là có thể hiểu được.

Cho nên,

Cháu hãy tin tưởng vào ông, chuyên tâm mà làm tốt việc cháu nên làm lúc này.”

Ý của Dis là, chúng ta không nên kéo tay nhau mà khóc lóc tỉ tê, ví như chúng ta sẽ mãi ở cạnh ông, người nhà mãi mãi ủng hộ ông, không thể để cho ông gặp nguy hiểm, mấy câu nói nhảm này cũng không cần nhắc lại.

Karen gật nhẹ đầu, đứng người lên.

Đang lúc Karen chuẩn bị đứng dậy rời đi,

Dis lại mở miệng nói:

“Karen.”

“Ông nội, mời ngài nói.”

“Cho tới nay, giấc mơ của ông là để cho nhà Inmerais từ đời của ông, có thể thoát khỏi thế giới của giáo hội.”

“Cháu biết.”

“Việc này sẽ thành công, bất kể ông có thể xử lý xong vấn đề này hay không, cuối cùng đều sẽ được thực hiện.”

“Cháu tin tưởng năng lực của ông nội, ông trong mắt cháu, là người không gì không làm được.”

“Nhưng ông sẽ không can thiệp người nhà của mình lựa chọn cuộc đời cho mình, tựa như là lúc trước ông rõ ràng người mà Winnie chọn nhân cách có vấn đề, dưới sự kiên trì của Winnie, ông cuối cùng vẫn không có lựa chọn việc ngăn cản.

Đây chính là sinh hoạt, đây chính là cuộc đời.

Nếu như đã mất đi quyền được tự lựa chọn của mình, cuộc đời sau này trôi qua, chờ đến khi tuổi già, đã không còn quá nhiều điều đáng để tưởng nhớ.

Đây cũng là lý do mà ông,

Hi vọng cháu có thể đến Wien.

Những ngày này, cháu thể hiện ra vài điều, quả thật làm cho ý nghĩ của ông thay đổi một chút.”

“Cảm ơn ông nội.”

Lúc này, cô Winnie đi đến lầu 3, ngẩng đầu nhìn thấy Pall đang nắm lấy đèn treo.

“Trời ạ, con mèo này bây giờ là càng ngày càng nghịch ngợm.”

Pall trên đèn treo nhịn không được mà liếc mắt.

Winnie đi đến cửa phòng sách, gõ cửa.

Karen mở cửa:

“Bác gái?”

Cô Winnie đối với Karen cười cười, nhìn về cha mình đang ngồi ở bên trong:

“Thưa cha, bệnh viện lại gọi điện thoại đến, nói lúc nãy bệnh tình của ngài Hoven lại vừa mới trải qua giai đoạn nguy kịch, nhưng lần này cấp cứu rất nhanh.”

“Tốt, ta đã biết.”

“Ừm.”

Cô Winnie quay người rời đi.

Karen cũng chuẩn bị đóng cửa trở về phòng ngủ mình, lại trông thấy Dis từ sau bàn đọc sách đứng người lên:

“Karen, theo ông đi một chuyến đến bệnh viện.”

“Được rồi, ông nội.”

“Lão Hoven rất mệt mỏi, đã đến lúc nên đón ông ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.”

...

Bệnh viện,

Phòng bệnh.

Hôm nay y tá cũng rất hiếm khi mà không có ngủ gà ngủ gật, mà là tỉ mỉ ngồi gọt táo cho ngài Hoven.

“Ngài lần này rất nhanh đã cấp cứu được, điều này nói rõ thân thể của ngài đang từ từ tốt hơn.”

“Ha ha, có lẽ vậy.” Ngài Hoven cười cười, đồng thời hé miệng, chuẩn bị nhận miếng táo tiếp theo được đút vào miệng mình.

Nhưng đợi một chút nữa, phát hiện trong mồm mình không có miếng táo ngọt nào, ông ta ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện y tá đang giữ yên tư thế mà không nhúc nhích tí nào.

Ngài Hoven cũng không hốt hoảng, cũng không lúng túng;

Vừa vặn tương phản, ông ta phát ra một giọng mũi rất dài, tựa như là cuối cùng đã chờ đến sự giải thoát.

Ở cửa,

Một cái bóng người màu đen từ từ thổi vào, dần dần tụ lại thành thân hình của một người đàn ông,

Ngay sau đó,

Thanh âm uy nghiêm vang lên:

“Có người lên án ông dính líu tham gia Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách, bây giờ căn cứ theo « điều lệ trật tự », mà tiến hành tra hỏi.”

“Cuối cùng đã đợi được đến lúc các ông tới,

Tà Thần...

Tà Thần đã giáng thế!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)