Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Bữa tối do Karen phụ trách, làm mấy món ăn đơn giản, trứng chiên cà chua, thịt xào nấm hương và tai heo xào.
Món chính là bánh mì, dùng lò nướng trong nhà mà làm ra, vỏ ngoài xốp giòn, Karen lại dùng đao chọt một lỗ ở dưới, để mọi người tự mình làm “bánh mì thịt”.
Canh là canh rau xanh đậu hũ, rất ngon, thật ra thì, không nói đến việc đi mua, tự mình làm đậu hũ cũng rất đơn giản.
Vì đơn hàng kia của phu nhân Modes kia, người trong nhà đều bận bịu trở lại, Karen thì sau bữa cơm lại trở về phòng của mình.
Mở đèn bàn,
Lấy ra quyển «Ánh sáng Trật Tự» kia đọc tiếp.
Đọc khoảng một tiếng, Karen khép sách lại, lấy ra một tờ giấy.
Trước hết vẽ một vòng tròn,
Sau đó vẽ mặt mình ở bên cạnh.
Bởi vì đời trước có một khoảng thời gian từng trau dồi qua hội họa, mặc dù không có cách nào kiếm cơm nhờ cái này, cũng chưa nói tới việc vẽ đẹp cỡ nào, nhưng trong mắt người bình thường, có thể xem như khá ổn.
Cái này vòng này có một đường rẽ xuống,
Ở phần cuối vẽ một ngôi nhà.
Sau đó, ở giữa đường rẽ, Karen vẽ lên một cái tế đàn, một cái tế đàn rất trừu tượng, bên cạnh lại vẽ ra một người.
Cuối cùng,
Ở chỗ hẻo lánh khác, lại vẽ một vòng tròn, phía trên ghi “Wien“.
Ngay sau đó,
Lại từ cái vòng “Wien” này vẽ một nhánh hương lên trên, vẽ hình tượng của một cô gái, đây là Eunice.
Gia tộc của Pall và gia tộc Inmerais chắc chắn là có quan hệ, cái quan hệ này hẳn là kéo dài từ rất nhiều năm trước, đến cùng, lúc Dis còn là trẻ con thì Pall đã biến thành một con mèo nuôi ở nhà Inmerais.
Mà trước lúc nó vẫn chưa biến thành mèo, thật ra đã có kết giao từ trước.
Bức tranh này, chỉ vẽ đơn giản tóm tắt, cũng không cần cố gắng phân tích cái gì, càng không cần giả thần giả quỷ đi thể hiện IQ cao.
Khoanh hình vẽ mình lại, lại kéo đến Wien hoặc kéo đến bên người Eunice là đủ.
Dis,
Đây là đang chuẩn bị đường lui cho mình.
Bởi vì là do thân phận của mình xuất hiện biến cố hay sao, hay là ảnh hưởng của Nghi Thức Đón Thần đã tiếp tục lan rộng mà không thể chặn lại?
Gia tộc của Pall mặc dù dựa theo lời cô ta nói, rất khó nói rằng kém hơn hay tốt hơn so với 100 năm trước, nhưng có một điều có thể nói rõ, gia tộc này ở Wien vẫn như cũ là có mặt mũi.
Gia tộc Morff kinh doanh tập đoàn ở Ruilian có ảnh hưởng nhất định nhưng cũng không thể so sánh với gia tộc ở Wien này.
Đầu tiên, trọng lượng của hai quốc gia hoàn toàn không giống, Ruilan trên cơ bản có thể xem như là quốc gia phụ thuộc của Wien;
Tiếp theo, những gia tộc nổi lên nhờ tiền tài so sánh với những gia tộc truyền đời từ xưa thì có chênh lệch rất lớn, mà loại chênh lệch này trong thế giới “Thần quyền” này, sẽ chỉ càng lớn, thậm chí lớn đến mức khó mà tin được.
Đến cùng thì, ngài Morff cũng chỉ có thế “Thu dưỡng” một tín đồ vòng ngoài của Mills giáo thành tình nhân của mình, nhưng trăm năm trước, trưởng bối gia tộc của Eunice đã có thể biến hình thành một con mèo!
Quan trong nhất chính là, con mèo này vậy mà có thể sống lâu đến như thế, có thể gọi là mèo hóa thạch rồi.
Cho nên, nếu như tự mình đi Wien, có sự che chở của gia tộc Eunice mà nói, trên mức độ nào đó có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng mà...
Karen nhíu nhíu mày,
Làm sao cảm giác mình đang “Lấy chồng xa” ?
Đây không phải mình bị biến thành “Con rể tới ở rể” sao?
Karen vô ý mà xoay cái bút máy trong tay, anh rất xoắn xuýt;
Anh trân trọng cái nhà này, anh hi vọng Dis, chú thím cô và bọn người Lunt có thể sống yên ổn ở trong căn nhà này;
Con người là ích kỷ, nhưng tình thân vốn là một loại ích kỷ;
Cho nên, nếu như bởi vì nguyên nhân là mình, cần mình đi làm “Con rể đến nhà” mới có thể cam đoan nhà Inmerais an toàn mà nói, anh, thật ra cũng sẽ không phản đối.
Bọn họ xem mình như là người một nhà, mình tất nhiên là tự nguyện vì người một nhà mà chịu trách nhiệm.
Chỉ là,
Ý nghĩ của Dis đến cùng là cái gì?
Lúc này,
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Lunt thò đầu vào:
“Anh, ông nội gọi anh đến phòng sách.”
“Được rồi.”
Cửa phòng sách cũng không khép kín, Karen gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra mà vào.
Để Karen có chút ngoài ý muốn chính là,
Đêm nay Dis không có cầm bút máy mà viết vẽ giống thường ngày,
Ông đang rất thảnh thơi ngồi dựa vào trên ghế, trong tay bưng chén trà.
“Ông nội.”
Karen rất tự nhiên ngồi xuống trước mặt Dis.
“Vị tiểu thư kia buổi chiều đã tới rồi a?”
“Đúng vậy, cô ấy tới.”
“Ừm.”
Dis nhẹ gật đầu,
Một tay bưng chén trà, một tay khác mở ra:
“Trật tự —— lồng giam.”
“Ừm?”
Lúc này,
Ngoài cửa phòng sách, một con mèo đen đang nghe lớn bị ném ra ngoài.
Dis lại bắt đầu nói chuyện lại từ đầu:
“Cảm giác như thế nào?”
“Rất xinh đẹp, tính cách rất tốt, cũng rất có trình độ.”
“Thích cô ta sao?” Dis hỏi.
“Ông nội hỏi là loại nào thích? Nếu như là người đàn ông có hảo cảm với một người phụ nữ mà nói thì tất nhiên là có.”
“Như vậy cũng tốt.”
Dis khẽ gật đầu, lần nữa mở ra bàn tay:
“Trật tự —— lồng giam.”
Ngoài cửa phòng sách, con mèo đen vừa bị ném ra kia đang thong thả bước trở về, bị dịch chuyển đến bên trên đèn treo trong phòng khách.
“'Ellen' là dòng họ gia tộc của Pall, ở Wien, có chút địa vị, là một gia tộc quý tộc cổ.”
“Vâng, Pall nói cho cháu biết.”
“Thừa dịp trong khoảng thời gian này, ở chung thật tốt với vị tiểu tư kia.”
“Cần ở chung đến mức độ nào?” Karen hỏi.
“Vị tiểu thư kia là một thiên tài, việc học hoàn thành rất nhanh, thuở nhỏ dưới sự bảo vệ của gia tộc, cho nên, cô ta vẫn chỉ là một trang giấy trắng, ít nhất là về trải nghiệm xã hội, là như thế này.
Mặc dù, làm ông nội, nói chuyện với cháu về chủ đề này cũng không thích hợp lắm.”
“Không, cháu biết ông nội là vì tốt cho cháu.”
“Ừm, cùng cô ta yêu đương đi, nắm chặt thời gian, cô ta sẽ không ở La Giai quá lâu, thời gian của cháu cũng không có bao nhiêu, bất quá, ta cảm thấy đối với cháu mà nói thì không thành vấn đề gì.
Đúng không?”