Số 13 Phố Mink

Chương 180: Mật báo (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Cô sẽ đi hỏi Dis, đúng không?” Karen nhìn về phía Pall.

“Thật ra thì Dis cũng không phải một người dễ thân cận.” Pall hồi đáp, “Từ lúc nhỏ đã là như vậy rồi, ông ta quyết định bất cứ việc gì, thật ra đều không thể sửa đổi.”

“Hiểu rõ.”

“Đương nhiên, nếu là cậu thì không giống, ông ấy đối với cậu luôn luôn đặc biệt hơn.” Pall lộ ra nụ cười khổ, “Đương nhiên, có lẽ bởi vì cậu cũng là người đặc biệt.”

Lúc này, chuông cửa dưới lầu vang lên.

Cửa nhà Inmerais có một cái chuông cửa thiết kế riêng cho khách hàng, phía trên có đánh dấu.

Nhưng mà, lúc trước tiểu thư Eunice cũng không có sử dụng nó, bởi vì cô cũng không phải là “Khách hàng”, dùng cách này để gọi người trong nhà ra cũng không phù hợp.

Karen đi xuống lầu dưới, phát hiện đứng ở cổng chính là một vị lão phu nhân, mà đỡ lấy lão phu nhân đến, là phu nhân Simor.

“Chào phu nhân.”

“Chào cậu.” Lão phu nhân sắc mặt có chút tiều tụy.

“Chào phu nhân Seamore.”

“Chào cậu, Karen, vị này là phu nhân Modes, ngài Modes vừa mới qua đời, chúng tôi cần tổ chức cho ông ấy một cái tang lễ trang trọng và phù hợp.”

Đây chính là hiệu ứng từ danh tiếng, hiển nhiên, phu nhân Seamore là đang đề cử giúp nhà mình.

Từ xưa đến nay, việc làm ăn kiếm tiền của nhà Inmerais, có một nửa thật ra là nhờ vào hai chữ “danh tiếng” này.

“Tôi cảm thấy tiếc nuối cho ngài ấy, xin phu nhân nén bi thương.”

Phu nhân Modes nhẹ gật đầu.

“Mời phu nhân ngồi.”

Karen sắp xếp bọn họ ngồi xuống, sau đó mình đi pha hồng trà, cũng không hỏi thăm khẩu vị của bọn họ.

Bởi vì có thể quan sát ra, phu nhân Modes tính cách cũng không mạnh mẽ, lại cùng lúc đang chìm trong nỗi đau mất chồng, vào thời điểm này, “Khách hàng” có tính cách bảo thủ không phải cần nhiều loại lựa chọn, mà là bà ấy ngồi ở chỗ đó, ngươi vừa kiên quyết một chút vừa đưa ra đề nghị rồi tiện thể giúp bà ấy quyết định.

Cho nên,

Sau đó lúc đang nói về các phương diện như chi tiết của tang lễ, sắp xếp bố trí hậu trường và lựa chọn quan tài,

Karen cuối câu đều dùng là:

“Phu nhân nhìn xem như vậy đã tốt chưa?”

“Tôi chọn giúp như vậy, phu nhân đã thấy thích hợp chưa?”

“Loại kiểu dáng này có đáp ứng yêu cầu của phu nhân không?”

Modes phu nhân chỉ cần trả lời: “Ừm.” “Có thể.” “Được rồi.”

Khách hàng nếu tính cách có chút mạnh mẽ sẽ rất phản cảm với cảm giác bị nhân viên bán hàng chèn ép này, tạo cho họ tâm lý trái ngược, cái này thật ra không có quan hệ với quyết định lý tính hay không lý tính, tựa như là có người không chịu được mùi của rau thơm, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ cũng không phải dị ứng với nó.

Mà có số ít người lại khá thích ứng tại loại phương thức này, có lẽ là có liên quan đến sinh hoạt trong gia đình hoặc đơn giản là tính cách mềm yếu, ngươi cưỡng ép để bà ta đưa ra lựa chọn giữa A và B, bà ta sẽ cảm thấy rất buồn phiền.

Đối mặt khách hàng khác biệt cần dùng các chiến lược chào hàng khác biệt;

Ngược lại cũng không phải tự mình đi chào hàng cho khách, là do phu nhân Seamore tự mình dẫn đến cửa, cái đơn hàng này cho dù là để Ron đến tiếp khách, thì cũng sẽ không mất đi.

Nhưng có thể để cho hai bên cùng bàn bạc, cũng có thể để trong lòng lão phu nhân thoải mái hơn một chút.

Chất lượng phục vụ, cũng đã được thể hiện trong từng chi tiết nhỏ.

Sau khi quyết định xong mọi việc,

Phu nhân Modes thở một hơi dài nhẹ nhõm, thân thể nhích về phía sau ghê sô pha, lại cảm thấy tư thế ngồi của mình có chút không hợp, lập tức lại nghiêng về phía trước ngồi dậy, nói:

“Rất cảm ơn cậu, chàng trai trẻ.”

“Phu nhân khách khí rồi, chậm một chút chúng tôi sẽ phái người đến nhà để đón ngài ấy, nếu như ngài có ý gì khác có thể gọi điện cho chúng tôi bất cứ lúc nào, tóm lại, chúng tôi sẽ giúp ngài sắp xếp tốt mọi việc.”

“Cảm ơn.”

“Từ lúc trò chuyện với phu nhân tôi cũng có thể cảm nhận được, ngài Modes là một người vô cùng nghiêm túc.”

“Đúng vậy, bình thường ông ấy ở bên ngoài luôn luôn kéo căng khuôn mặt, cấp dưới rất sợ ông ấy, có đôi khi ông ấy cũng sẽ buồn rầu, còn thường xuyên hỏi ta: Tôi có đáng sợ đến thế sao?”

“Phu nhân trả lời như thế nào?”

“Ta trả lời: A, ông biết mấy năm nay làm sao mà tôi đi cùng được với ông sao? Ha ha ha.”

“Ha ha.”

Sau đó, Karen thuận thế bắt đầu giúp phu nhân Modes giải tỏa tâm trạng.

Cố gắng để bà ấy cảm thấy ngài Modes chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, đến nhà Inmerais chỉ để ở trọ thôi, giúp bà ấy bước ra khỏi sự bi thương.

Cái này thật ra là tự lừa dối mình, bởi vì nỗi đau mất đi thân nhân là không thể nào tan biến chỉ bằng 1 tiếng đồng hồ trò chuyện, nhưng có thể để bà ấy trong mấy ngày bận rộn đón tiếp khách khứa đến lễ tang, có thể dễ ngủ một chút.

Mà trong khoảng thời gian này, thím Mary và cô Winnie cũng đã về rồi, bọn họ thật ra rất muốn hỏi kết quả ra mắt hôm nay của Karen như thế nào, nhưng trông thấy Karen đang ngồi tán gẫu với khách hàng, thì rất tự giác bước lên lầu mà không nói gì.

Cuối cùng,

Phu nhân Modes chủ động đứng người lên: “Cám ơn cậu, chàng trai trẻ.”

“Phu nhân hãy yên tâm, tất cả đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa thôi.”

“Ta tin tưởng, chồng của ta cũng tin tưởng.”

Phu nhân Seamore đỡ lấy phu nhân Modes mà rời đi, lúc ra cửa, phu nhân Seamore liếc Karen ra hiệu một cái.

Karen mỉm cười mà đáp lại.

Đưa tiễn khách nhân, thím Mary và cô Winnie gần như cùng lúc xuất hiện trong phòng khách.

Trước lúc họ mở miệng hỏi mình kết quả xem mắt trưa nay,

Karen trực tiếp mở ra tay, nói:

“Cô Winnie, đơn hàng cháu đã để ở trên bàn trà, cần cô ngay lập tức gọi điện cho bên nhà cung ứng.

Thím, hãy bảo chú Mason trở về, cháu sợ rằng chú Mason đêm nay sẽ ở lại lò hỏa táng mà uống rượu với Paul đến tận nửa đêm, mà cháu đã đáp ứng phu nhân Modes đêm nay phải đến nhà bà ấy để đón ngài Modes đến nhà chúng ta ở.”

“Cái này không vội...” cô Winnie.

“Đúng, cái này trước hết không vội...” thím Mary.

Karen nói:

“Gói dịch vụ cấp B.”

“Cô đi liên hệ nhà cung ứng hàng.”

“Thím gọi điện thoại cho tên ma men kia mau trở về!”

“Hô...”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)