Karen cũng ngồi xuống, bắt đầu ăn mì.
Eunice ăn một miếng, nhìn Karen một chút nữa, lại ăn một miếng.
Pall đang ăn cá ngẩng đầu nhìn thấy một cảnh này,
Nó yên lặng mà đẩy tỏi vừa tự mình lột xong lúc nãy lên trước mặt Eunice:
Nhìn cái gì vậy, ăn tỏi của cô đi!
“Ừm?”
Eunice nhìn thấy tỏi bị mèo đẩy lên trước mặt mình.
Karen đưa tay cầm lấy một tép, cắn phân nửa, vừa nhấm nuốt vừa ăn mì;
Hô,
Tỏi luôn luôn là bạn đời tốt nhất của mình.
“Đây là, để ăn cùng sao?”
“Đúng thế.”
Eunice học theo dáng vẻ của Karen, cắn một cái, lúc này cay đến mức làm cô nhắm mắt lại, bên người không có nước, theo bản năng mà ăn mì.
“Thật sự là, quá cay.”
Sau một hồi lâu, Eunice cảm thấy dịu bớt, nhìn xem trong tay còn thừa nửa tép tỏi, trước hết để vào trong bát mì, lại dùng mì bọc nó lại rồi gắp lên miệng.
“Ừm, tôi cảm thấy tôi có chút thích loại cảm giác này.”
“Tôi cũng thế.”
Karen nhìn xem Eunice nói.
Pall ở bên cạnh đột nhiên cảm giác một bồn to canh chua cá thơm ngon ở trước mặt mình lập tức không còn thơm nữa.
Nó dùng móng vuốt lặng lẽ meo meo lụm về một tép tỏi, cắn một cái:
“Meo! ! !”
Sau khi ăn xong mì sợi, Eunice kiên trì giành dọn dẹp bát đũa, Karen đồng ý.
Sau đó,
Hai người rất tự nhiên mà ngồi đối mặt nhau tán gẫu.
Trên cơ bản đều là Eunice đang nói, Karen vừa nghe vừa phụ họa thêm, đến cùng thì, làm như thế nào để cho đối phương thả lòng tâm trang mà tán gẫu, là sở trường của Karen.
Trong quá trình tán gẫu, Karen cho ra một thông tin rằng điều kiện gia đình của Eunice rất tốt;
Cô nói từng bị thương trong lúc cưỡi ngựa hồi nhỏ, ùm, ý rằng nhà của cô trong thủ đô Yorktown của Wien có một trang viên.
Cô nói ở cùng với mẹ mình, cho nên bây giờ đang sống ở phố Rhine, ùm, đều chẳng cần thuê phòng, trực tiếp mua một căn tại khu quý tộc của La Giai trên phố Rhine.
Đến lúc nói về nghệ thuật, cô còn đưa ra mấy cái ví dụ, ví như cùng với Vương Phi và Nữ Vương cùng nhau thưởng lãm tác phẩm nghệ thuật, ý rằng cô ta có thể thường xuyên gặp được Vương Phi và Nữ Vương ở Wien, không phải loại đứng từ đằng xa mà trông coi nghi thức.
Phải biết, nếu so sánh với vương thất Ruilan phải lưu lạc đến mức làm người phát ngôn cho nhãn hiệu thời trang thì vương thất nước Wien vẫn như cũ, nắm quyền ảnh hưởng rất lớn đến tình hình chính trị.
Trong quá trình tán gẫu này,
Pall vẫn rũ cụp đầu nằm ở bên cạnh nhìn xem:
Các người còn muốn trò chuyện bao lâu?
Các người làm sao còn có thể tiếp tục nói chuyện?
Vì cái gì không đi lên phòng ngủ lầu ba đánh một ván poker cho rồi?
Còn nữa,
Vì cái gì không thử một chủ đề khác để tăng tính tương tác như là chế tạo ra một đứa bé con?
Ai,
Mùi trên người vị tiểu thư này, để cho mình cảm thấy thật thoải mái, rất muốn nhìn thấy bụng cô ta căng lên, sau đó sinh ra một cái cục cưng tràn đầy linh tính để mình chơi cùng.
Sắc trời dần dần tối đi,
Eunice nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói:
“Thật không để ý, thế mà đã trễ như vậy, rất xin lỗi, tôi bình thường cũng không nói nhiều như vậy, không biết vì cái gì hôm nay cùng cậu tán gẫu tôi lại không nhìn được mà muốn nói thêm”
Pall nhắm mí mắt một chút: Bởi vì cô thèm thuồng cậu ta!
“Tôi cũng rất vui vẻ vì được trò chuyện cùng với cô, quả thực là một việc rất thú vị.”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Eunice nhìn xem Karen, sau đó từ trong giỏ xách của mình lấy ra một cái ví tiền kiểu nữ:
“Đây là quà tôi dành cho Minna.”
“Được rồi, cảm ơn, tôi xin thay mặt Minna cảm ơn.”
Karen đem cái ví tiền màu hồng phấn này đặt ở trên bàn ăn, sau đó tiễn Eunice xuống lầu, đưa cô ra ngoài cửa để đón xe.
Ùm, không phải Karen không muốn lái xe chở đàn gái về nhà, mặc dù trong nhà vừa mua xe mới...
Nhìn xem Eunice sau khi ngồi lên xe taxi rời đi,
Karen quay người trở về phòng, đi lên lầu hai.
Bên trên bàn ăn, Pall đang loay hoay bên cạnh cái ví tiền màu hồng phấn có in logo đặc biệt kia.
Karen cầm lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm, hỏi:
“Là nhãn hiệu gì?”
Pall kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn xem Karen:
“Bà ngoại bà ngoại, bà ngoại bà ngoại...
Không,
Dis,
Đáng chết,
Dis là cố ý, chắc chắn là cố ý, tất cả đều đã được Dis sắp xếp xong, đáng chết!”
“Cô thế nào rồi?”
“Không cho phép cậu chạm vào cô ta, Karen, tuyệt đối không thể!
Tôi van cầu cậu, ngàn vạn lần không thể, ngàn vạn lần không thể!
Đấng Tà Thần vĩ đại,
Cậu ngàn vạn lần không thể đụng vào cô ta, không thể!
Xin hãy rời xa cô ta, vĩnh viễn rời xa cô ta! !!”
“Đầu óc của cô hôm nay có phải bị chập mạch không?” Karen nghi ngờ nói, “Có cần đến bệnh viện thú y kiểm tra thử xem?”
Pall dùng móng vuốt chỉ cái logo trên ví tiền màu hồng nằm trên bàn ăn,
Hét lớn:
“Vị tiểu thư Eunice này, cô ta... cô ta là hậu duệ gia tộc của tôi! !!”