“Có lẽ có một chút hiểu lầm, tôi mặc dù rất hứng thú với tâm lý học, nhưng mà tôi cũng chưa học đại học bao giờ, năm ngoái bởi vì có một chút rắc rối về vấn đề tâm lý, dẫn đến việc vừa lên cấp ba thì đã thôi học rồi.
Mặt khác, bọn họ nói tôi bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín tuổi.”
“Tôi mười sáu thôi.”
Hai chữ “Chưa đầy”, Karen vẫn thu lại, bởi vì anh ta cảm thấy rằng mình đã đủ thành thật.
“Tôi quả thật là hoàn toàn nhìn không ra, cậu cho tôi một cảm giác, rất trầm ổn, giống như là lớn hơn tôi vậy, a không, thật có lỗi, tôi không phải nói vẻ mặt của cậu già, thật ra thì, bây giờ có thể cảm giác được, cậu quả thật còn rất trẻ.”
“Tôi luôn luôn không thích dùng độ tuổi để cân nhắc tuổi tác thật sự của một người, ta càng thích dùng những trải nghiệm thật sự của họ để nói lên số tuổi của một người.”
“Đúng vậy, nói rất có lý.”
“Ngài là người Wien?”
“Đúng vậy, tôi là người Wien, tôi lớn lên ở Wien, nhưng mẹ tôi là người Ruilian.”
“Vì sao lại chọn làm giáo viên ở thành phố La Giai này?”
“Bởi vì lúc bà ngoại tôi qua đời, mẹ tôi rất đau lòng, cho nên muốn ở nơi bà từng sống một khoảng thời gian ngắn, tôi thì vừa lúc tốt nghiệp đại học, bèn tìm một công việc giáo viên ở ngay thành phố La Giai.”
“Rất xin lỗi.”
“Không, không cần, bởi vì tôi cũng chưa từng gặp qua bà ngoại của mình, ngay cả lúc bả ngoại qua đời, sau khi nhận được tin tức mẹ và tôi lập tức trở về, bà ngoại đã an táng xong.” Eunice ngắm nhìn bốn phía, đưa tay chỉ về hướng bệ để quan tài trong phòng khách: “quan tài của bà ngoại, hẳn là cũng đã từng được đặt ở chỗ đó.”
Tang lễ của bà ngoại, chắc hẳn được cử hành tại nhà Inmerais.
Karen nói: “Là một bà lão rất hiền lành.”
Mặc dù, mình cũng không nhớ rõ bà ấy.
“Cô còn chưa dùng cơm trưa phải không? Tôi có thể may mắn mà mới cô cùng dùng cơm trưa không?”
“Không phiền phức sao?”
“Không, không phiền chút nào.”
Karen dẫn Eunice đi đến lầu hai.
Pall vẫn nằm ghé vào trên lan can,
Eunice tiến lên, chủ động ôm Pall lên nói:
“Con mèo thật đáng yêu, lông của nó thật mềm mại.”
Karen có chút ngoài ý muốn, Pall dường như cũng không chống cự mà nằm trong ngực Eunice.
Pall tựa như thấy được ánh mắt của Karen,
Còn tỳ cái chân mèo của mình lên ngực Eunice,
Sau đó lại cho Karen một ánh mắt.
Karen cảm thấy hôm nay con mèo này là điên rồi.
May là biết nó là một con mèo cái, bằng không anh ta có thể sẽ trực tiếp đem nó đá văng ra ngoài cửa.
“Mời cô ngồi trước, cũng sắp xong rồi.”
“Cần tôi đến hỗ trợ sao?”
“Đợi chút nữa chỉ cần cô hỗ trợ thưởng thức là được rồi.”
“Được rồi, vất vả cho cậu.”
Eunice đem Pall đặt ở bên trên bàn ăn, sau đó vô ý thức tay chống ở bên mặt, nhìn Karen đứng ở trong phòng bếp.
Pall cũng nằm gục bên cạnh Eunice, nhìn Karen một chút, rồi nhìn nhìn lại Eunice;
Trong lòng nói:
“Xem đi, cô thất thủ rồi, chỉ cần dáng dấp đủ đẹp trai, bỏ học cấp ba thì làm sao, nhỏ tuổi hơn mình thì thế nào, tất cả đều không thành vấn đề.
Ai,
Con người thật quá nông cạn.”
Karen bưng ra một chậu canh chua cá, đặt ở bên trên bàn ăn.
“Đây là món gì, tôi chưa bao giờ thấy qua, ùm, thơm quá a.” Eunice hỏi.
“Canh chua cá, dùng để ăn khai vị với cơm.”
“Tôi thật muốn nếm thử ngay lập tức.”
“Không, đây không phải để cho chúng ta ăn, là cho nó ăn.” Karen chỉ chỉ Pall trên bàn ăn.
Nghe được câu này trong mắt Pall lúc này như phát lên ánh sáng.
Karen lấy ra một cái khăn hình tam giác, buộc lên cho Pall, sau đó đem cái bát chứa đầy canh chua cá đẩy đến trước mặt nó, nhắc nhở:
“Cẩn thận bỏng đấy.”
Pall nhìn về phía Karen, lại nhìn về phía Eunice, thầm nghĩ:
“Cô còn đang chờ cái gì, sinh con cho Ngài Tà Thần là vinh quang của cô đấy!”
Karen từ trong phòng bếp bưng ra hai bát mì, ớt và các loại gia vị khác đều ở phía trên
“Là cần trộn lẫn vào sao?” Eunice tò mò hỏi.
“Không, chờ một chút.”
Karen lại từ trong phòng bếp múc ra một muôi dầu nóng lớn, xối lên bát mì của Eunice, lại đổ vào trong bát của mình;
“Xì xì xì xì... Tư......”
Đối với người thích ăn bánh bột mà nói, loại thanh âm này quả thật như âm thanh của thiên đường.
“Để tôi giúp cô trộn đều đi.”
Karen dùng đũa giúp Eunice trộn;
“Đây là cái dụng cụ gì vậy?”
“Đây là đũa, tôi quen dùng cái này để ăn cơm.”
“Nhìn, rất mới lạ cũng rất thuận tiện, với lại nhìn nó cũng rất tinh xảo.”
lúc đầu, Karen vốn dĩ là làm đũa từ thanh trúc, tự mình cắt gọt, nhưng về sau Alfred dựa theo kiểu dáng giống nhau mà chế tạo cho mình mười đôi đũa bạc.
“Cô có muốn thử xem sao?”
“Muốn.”
“Đây.”
Eunice cầm lấy đũa, để cho Karen có chút ngoài ý muốn chính là, mặc dù nhìn vào có chút không thành thạo, nhưng cô cũng thành công mà đưa sợi mì lên miệng.
“Rất ngon, tôi rất thích cái mùi vị và cảm giác này, tôi nghe thím của cậu nói, cậu bình thường rất thích nấu nướng.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cuộc sống vui vẻ hạnh phúc thì không thể nào thiếu được những món ăn ngon.”
“Tôi cũng rất thích nếm thử những món ăn ngon của các nơi, ở Wien có rất nhiều nhà hàng mang phong cách của nhiều quốc gia khác nhau, tôi rất thích đến ăn thử.”
“Tin tưởng tôi, những cái nhà hàng kia chắc chắn sẽ không làm ra được hương vị nguyên bản của món ăn.”