“Cậu không phải đang nói đùa chứ, ngài Tà Thần thân yêu của tôi.”
“Cô thì cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy dù xem như là Tà Thần, cũng không làm ra chuyện bắt một con mèo ăn mỳ trộn, còn ăn kèm tỏi.”
Karen đưa thay sờ sờ đầu Pall, Pall liếc mắt nhìn anh;
“Thật đẹp mắt, so với trong dự đoán của tôi còn tốt hơn nhiều đấy.”
Vì cái gì trong xã hội vẫn cứ nhấn mạnh về vẻ đẹp bên trong, bởi vì trên bản chất, đây là một xã hội thích nhìn mặt.
“Tôi còn dễ nhìn hơn cô ta đấy.” Pall vẫn kiên quyết cường điệu nói.
“Có ảnh chụp sao?”
“Lúc đó còn chưa phát minh ra máy chụp ảnh đâu, nhưng tôi chắc là cũng có trên tranh tường.”
“Ở đâu?”
“Để tôi ngẫm lại xem, trong tầng hầm của lâu đài nhà Ellen, chắc là sẽ có giữ lại.”
“Ellen?”
“Đó là dòng họ của gia tộc tôi.”
“Gia tộc Mèo yêu? A không, gia tộc dị ma?”
“Nếu như tôi dùng từ gia tộc dị ma để hình dung nhà Inmerais, cậu có cảm thấy vui hay không?”
“Tôi cũng chẳng có thành kiến gì đối với dị ma cả.” Karen nói.
“Cậu có thể hiểu như thế này, là một gia tộc lớn hơn nhà Inmerais, nhân khẩu càng đông, truyền thừa từ càng xa xưa hơn.
Vì biểu thị sự tôn trọng với cậu, tôi cũng không dùng hai chữ 'Sâu kiến' để so sánh gia tộc Inmerais và gia tộc của tôi.”
“Rất tốt.” Karen nhẹ gật đầu, “Vậy bây giờ đâu, tuyệt tự hết rồi sao?”
“Vì cái gì cậu sẽ cảm thấy như vậy?”
“Bởi vì những gia tộc hay dùng chữ sâu kiến để làm nổi bật lên sự vĩ đại của gia tộc mình, trên cơ bản đều đã tiêu vong trong dòng sông của lịch sử.”
“Đáng chết, tôi bắt đầu hoài nghi lần trước Dis đi tới Belwin có phải hay không đã chôn cất một đứa cháu trai đã chết, sau đó đem một đứa cháu trai song sinh khác thất lạc ở bên ngoài đưa về nhà hay không.
Cậu biết không,
Giọng điệu của cậu lúc nói chuyện với tôi đôi khi thật sự giống y như lúc Dis còn trẻ nói chuyện với tôi vậy.
Trái lại thì cái trước 'Karen', tôi cũng không thích.
Lunt, tôi cũng không thích.
Luôn cảm thấy bọn chúng chả ra gì.”
“Được rồi.”
“Cho nên, có đôi khi tôi có thể hiểu được vì sao Dis lại thích cậu như vậy, cậu có biết không, trên thế giới này nhưng thật ra là có một loại truyền thừa khác, nó thậm chí còn được coi trọng và chặt chẽ hơn huyết thống.”
“Tôi có thể hiểu được.”
“Cậu thật sự hiểu được sao?”
“Ừm.”
Karen biết, ý của Pall là nói về người kế nghiệp.
“Nhưng vấn đề bây giờ là, Dis hình như cũng không có ý định để cho tôi nhập giáo, ông ấy bây giờ giống như đang sắp xếp cho tôi lấy vợ sinh con.
Tôi có thể hiểu được ông lão nào cũng hy vọng con cháu giúp gia tộc nối dõi, chỉ là tôi vẫn cảm thấy hơi quá nhanh rồi.”
Pall méo một chút đầu, nghi ngờ nói:
“Cậu chỉ cần ngồi thoải mái là được rồi, có cái gì mà cực khổ?
Thậm chí, sau khi sinh con ra, cậu có thể ném cho Dis giữ, cũng có thể ném cho Mary giữ.
Người như Mary chắc chắn sẽ hô to: Trời ạ, lại muốn nuôi dưỡng thêm một đứa bé!
Nhưng tin tưởng tôi, cô ta khẳng định vẫn sẽ tận tâm mà chăm sóc.
Ánh mắt tuyển con dâu của Dis cũng không tồi đâu.”
“Còn cô thì sao?”
“Winnie sao, đừng nhìn cô ấy bây giờ yên tĩnh như vậy, nhưng lúc tuổi còn trẻ thế nhưng rất phản nghịch đấy, thành công thoát khỏi sự trói buộc của Dis mà chạy đi tìm hạnh phúc mà mình mong muốn;
Sau đó, hôn nhân tan vỡ, ly hôn.”
“Thật sự là một câu chuyện bi thương.”
Rất khó tưởng tượng rằng, cô Winnie trông coi sổ sách làm việc rất điềm tĩnh, năm đó cũng có một mặt dũng cảm dám chống lại sự giam cầm của gia trưởng phong kiến mà tự tìm hạnh phúc.
Karen rửa tay, cầm khăn lông lau khô.
Pall tiếp tục đi theo bên cạnh anh, nói: “Tôi cảm thấy vị tiểu thư dưới lầu kia rất không tệ.”
“Tôi cảm thấy cũng chẳng có ai có ý kiến gì về chuyện này.”
“Không không không, tôi đang nói về khí chất, khí chất đấy, khí chất của cô ta, để cho tôi cảm thấy rất dễ chịu.”
“Người ta còn chưa đi vào trong phòng, cô đã cảm giác được khí chất của người ta rồi à? Trực giác chuyên môn của mèo à?”
“Đây là ánh mắt sắc bén của một người từng trải, hiểu không!”
“Được rồi, tốt.” Karen bắt đầu bước xuống lầu.
Pall đi dọc theo tay vịn cầu thang xuống dưới:
“Loại tiểu thư có khí chất tốt như vậy, phù hợp cho việc sinh con.”
Karen nghe được lời này, giang hai tay ra, nói:
“Tôi nghe được có người nói là, mông lớn càng hợp hơn.”
“Đó là nông cạn! Vậy chỉ có thể sinh ra đứa bé khỏe mạnh mà thôi!”
“Chỉ có thể?”
“Đúng vậy a, loại đứa bé khỏe mạnh đơn thuần kia thì cần sinh làm gì? Muốn sinh thì tốt nhất là sinh ra đứa bé dễ dàng tiếp nhận sự Thanh Tẩy hơn, lại càng dễ tiếp dẫn sức mạnh của tín ngưỡng, đây mới gọi là đứa bé tốt.”
“Cách nói này của cô...”
“Cho nên, nếu không có vấn đề gì, tôi cảm thấy cậu có thể chinh phục cô ta, để cô ta sinh con cho cậu!
Huyết thống nhà Inmerais, huyết thống của Dis, của ngươi, nếu không được lưu truyền tiếp, vậy thì thật đáng tiếc.”