“Tối hôm qua Dis nói với tôi, để tôi suy nghĩ việc du học, tôi vẫn cảm thấy Dis tối hôm qua giống như là đang bàn giao lại việc hậu sự.”
“Không cần cảm thấy, ông ta đang làm đấy”
“Đã xảy ra chuyện gì? Nguyên nhân bởi vì tôi hay sao, cái Nghi Thức Đón Thần kia?”
“Tôi không cho rằng với điều kiện tiên quyết là Dis không giết cậu thì ông ta còn mắc phải sai lầm như vậy, tất cả người biết chuyện này cũng sẽ không phản bội, bao gồm ngài Hoven vẫn còn ráng giữ lại một hơi cuối cùng kia.
Cậu có biết trong tháng này bệnh viện gọi đến bao nhiêu lần để thông báo tình trạng nguy kịch của ông ta hay không?
Kết quả, mỗi lần cũng đều cấp cứu lại được.”
Nói, Pall lại nhìn về con chó vàng đang nằm gục trong góc kia:
“Lão Hoven còn không chết, cho nên, cái con chó ngu xuẩn này không biết sẽ phải đợi ở trong nhà chúng ta đến bao giờ.”
“Nếu như lão Hoven chết rồi, con chó này chắc hẳn sẽ ở lại nhà chúng ta luôn rồi.”
Pall duỗi ra móng vuốt, che mắt, nói:
“Ai, cái con chó ngu xuẩn này sẽ làm hạ thấp trình độ văn hóa của gia đình Inmerais thôi.
Cậu có biết không,
Cùng với một con chó thật sự ở chung một nhà, tôi cảm thấy đang tự hạ thấp thân phận của mình đấy.”
“Được rồi được rồi, dưa chua lúc trước tôi làm chắc đã tốt rồi, giữa trưa làm một chút canh chua cá an ủi tâm hồn cho cô.”
“Ừm? Vậy cơm trưa hôm nay của cậu và vị tiểu thư kia cũng là canh chua cá à?”
Karen lắc đầu: “Cơm trưa thì nấu vài món tùy ý thôi.”
“Cho nên, canh chua cá là làm đặc biệt cho tôi sao?”
“Ừm.”
Tối hôm qua Pall là rất ngoan, con mèo này trong nhà có đôi khi rất hay lắm mồm, nhưng ở bên ngoài, rất nghe lời, cũng hiểu được cách phối hợp.
“Ca ngợi Tà Thần!”
“A.”
Uống xong một ly trà, Karen đi vào phòng bếp, bắt đầu làm canh chua cá cho Pall.
Pall ghé vào bên cạnh bếp lò, thỉnh thoảng duỗi ra móng vuốt đẩy bình đựng gia vị về phía Karen.
“Tôi rất hiếu kì, nhiều phương pháp nấu cá như vậy, cậu đã học được từ đâu, bao gồm cả đồ ăn mà cậu làm, cũng có rất nhiều loại phong cách.”
“Có Tà Thần thuộc tính Thao Thiết không?” Karen qua loa nói, “Có lẽ tôi là vậy.”
“Thao Thiết là cái thứ gì?” Pu'er hỏi.
“Không khác mặt của cô lắm.”
“Tôi cảm thấy cậu đang lừa tôi.”
“Thật ra thì liên quan đến đố ăn, chỉ cần sạch sẽ, đồ ăn có khẩu vị khác nhau cũng sẽ không phân biệt giàu nghèo sang hèn, đương nhiên, dưa trên cơ sở này, nếu như có thể làm cho món ăn thêm phần phong phú, thì tốt hơn. Cho dù đồ ăn có ngon đến đâu, ăn lâu cũng sẽ cảm thấy ngán.”
“Giống như là bạn đời sao?”
“Cái này so sánh cũng không đúng, cùng bạn đời cùng nhau già đi, vốn tựa như quá trình lên men tuyệt vời của đồ ăn” vậy.”
“Giống như quá trình tôi trông thấy Dis từ đứa bé trở thành ông già à?”
“Cô và Dis là bạn đời của nhau à?” Karen cười nói.
“Ha ha ha, ai điên rồi mới làm bạn đời của ông ta, ông ta cũng sẽ không làm cá.”
“Sắp làm xong rồi, lại hầm thêm một lát, đúng, có cần chuẩn bị cho cô một ly cà phê không?” Karen hỏi.
“Không cần, hôm nay tôi uống nước canh.”
“Được rồi, vậy giúp tôi lột cái này đi.”
Karen đem hai viên tỏi ném đến trước mặt của Pall,
Pall nghi ngờ duỗi ra móng vuốt, đụng đụng củ tỏi trước mặt:
“Cậu muốn tôi dùng vuốt mèo để... Lột tỏi à?”
“Ừm, nếu như về sau cô còn muốn tôi nấu canh cá.”
“Được rồi, tôi lột.”
Pall bắt đầu dùng móng vuốt của mình để lột tỏi.
Karen thì bắt đầu chuẩn bị bột mì;
“Cậu giữa trưa định nấu món gì?”
“Mì trộn, tối hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay lại muốn ăn một chút tinh bột.”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ô tô.
“Đến rồi!”
Bệ cửa sổ lầu hai,
Pall nhô đầu mèo ra, bên trong miệng còn ngậm nửa tép tỏi chưa lột.
Karen đang nhào bột mì cũng bước tới.
Cửa nhà, có một chiêc taxi dừng trước cửa;
Ngay sau đó,
Một cô gái mặc váy đen và áo choàng bước xuống từ trên xe taxi;
“Mặc quần áo màu đen đến ra mắt, có vẻ cô ta cũng bị ép buộc.” Pall vừa tiếp tục dùng vuốt mèo lột tỏi vừa hô: “Chuẩn bị được ăn tỏi sống đi tiểu thư à!”
Lúc này, vị tiểu thư kia vừa trả tiền xe vừa cảm ơn tài xế, xe taxi lái đi, tiểu thư xoay người, mắt hướng vào cửa sân nhà Inmerais.
Khuôn mặt giống như được đấng tạo hóa tự tay tạo nên, phối hợp với vóc người cao gầy, cùng với chiếc váy màu đen trên người, thể hiện ra loại khí chất nằm ở giữa một thiếu nữ hay giận hờn và một cô gái trưởng thành.
Có ít người đẹp, là có thể tán thưởng;
Mà có số ít người đẹp, thì cho dù ngôn ngữ phong phú đến dường nào cũng không thể hình dung được.
Pall đang lột tỏi, dừng động tác lại;
Karen đang nhào bột mì, cũng dừng động tác lại.
Vị tiểu thư kia dường như đang do dự có nên bước vào trong hay không, lại nhìn lên trên lầu 1 xem xem có người bên trong hay không.
“Karen, tôi thừa nhận, cô ta so với năm đó lúc tôi vẫn còn là người, chỉ kém một chút thôi.”
“Pall.”
“Ừm?”
“Hay là bữa trưa cô cũng ăn mì đi.”