“Karen, giáo viên của Minna có gọi điện tới nói sẽ đến thăm hỏi giải đình.” Thím Mary mở miệng nói, “Lúc cơm trưa sẽ đến.”
“Ồ?” Karen có chút ngoài ý muốn, lúc thăm hỏi gia đình học sinh cũng không phải nên sắp xếp lúc giờ tan học hoặc ngày nghỉ sao, lúc học sinh cũng đang ở nhà?
Minna vẫn còn đang trên lớp mà giáo viên đã tự mình đến nhà hỏi thăm rồi à?
Hơn nữa còn sắp xếp thời gian ngay giờ cơm trưa;
Đến củng thì, khách đến nhà sẽ hay tránh chọn lúc cơm trưa hoặc cơm tối, để tránh sự lúng túng.
“Cho nên hôm nay thím ăn mặc đẹp như vậy sao.” Karen vừa cười vừa nói.
“Chút nữa thím có việc, muốn đi ra ngoài, cho nên đợi đến lúc cơm trưa, nhờ cháu giúp tiếp đãi giáo viên của Minna được không?”
“Dạ?”
Thành tích học tập Minna rất giỏi, hơn nữa còn là lớp trưởng trong lớp, lúc họp phu huynh của những “học sinh xuất sắc “ thường là một khoảng thời gian khá thoải mái, hơn nữa, có cái gì quan trọng hơn so với việc học của con cái chứ?
Mặc dù mình đã thôi học, nhưng truyền thống của nhà Inmerais rất xem trọng việc giáo dục.
Cho nên...
“Giáo viên nữ?”
“Đúng vậy, cô Eunice, là cô giáo dạy Toán của Minna.”
“Thím à.”
“Ừm?”
“Cháu mới mười sáu, nói đúng ra thì, còn chưa đủ 16, lúc này đã sắp xếp để cháu đi xem mắt rồi?”
“Không, không, ai, thật ra thì, cô Eunice cũng mới mười chín.”
Cũng may thím Mary không biết về “gạch vàng”, nếu không phía sau khẳng định phải thêm một câu: Nữ lớn hơn 3 ôm gạch vàng.
Karen đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ vào trán của mình, dựa vào ký ức của “Karen” trước.
Vì sao tuổi trưởng thành theo tập tục của Ruilian là “Mười lăm tuổi”, bởi vì theo tập tục của xã hội, sau khi đủ 15 tuổi, nếu như ngươi không tiếp tục học lên cao hoặc đào tạo chuyên sau hơn, trên cơ bản thì đã có thể sớm chuẩn bị việc hôn sự rồi.
Truyền thống của Ruilan là... Tảo hôn sớm mang thai.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Minna và Lunt đều lớn như vậy, thím Mary nhìn vẫn chưa già đi, vẫn trẻ trung, bởi vì thím có con sớm.
“Cháu có thể từ chối sao, thím?”
“Không, cháu không thể, bởi vì việc này không lễ phép.”
“Được rồi, vậy chút nữa cháu có nên thay quần áo?”
“Không cần thay, bây giờ nhìn cháu cũng rất tốt rồi, lúc vừa biết nhau, tốt nhất là đem một mặt tự nhiên nhất của mình thể hiện cho đối phương xem, không phải sao?”
Mary rất có lòng tin đối với nhan sắc của cháu mình.
Karen vẫn là nghi ngờ nói: “Ông nội có biết không?”
“Là do chính ông nội phân phó, để thím và cô cháu sắp xếp cho cháu đấy.”
Karen trừng mắt nhìn,
Cúi đầu,
Tiếp tục uống canh trứng gà:
“Biết rồi.”
“Mặt khác, thi thể buổi sáng sau khi được chở ra ngoài và mai táng xong, trong nhà nhân viên đều đã nghỉ, ông nội giữa trưa cũng ở lại giáo đường, thím và cô của cháu cũng không ở nhà ăn cơm trưa, cho nên, tự cháu chuẩn bị cơm trưa cho mình và cô Eunice đấy nhé?”
“Được rồi.”
Thím Mary rướn người lên bàn, đưa tay giúp Karen chỉnh lại lọn tóc ngang trán, sau đó nắm chặt nắm đấm, cổ vũ Karen nói:
“Cô Eunice rất xinh đẹp đấy, là người Wien, trong nhà còn giống như là xuất thân quý tộc, khí chất cũng không thể chê vào đâu được, dù sao thì, thím tin tưởng cháu có thể làm được.”
Dùng vẻ mặt đẹp trai và tài nấu nương tinh tế của mình mà đi chinh phục cô ấy đi!
Karen thở dài,
Nói:
“Người ta làm cô giáo đã 19 tuổi, cháu còn thiếu nửa tháng nữa mới mười sáu tuổi, người ta đã làm cô giáo, cháu thì sau trung học thì bỏ học, cháu cảm thấy đến lúc đó người ta sẽ chỉ xem cháu là một đứa con nít đấy.
Cháu thậm chí cảm thấy rằng, sau khi gặp mặt thì người ta sẽ gọi cháu là... Em trai nhỏ đấy.”
Thím Mary cười nói: “Đâu có cô gái nào sẽ từ chối một con cún sữa đâu?”
Trong từ địa phương của tiếng Ruilian, “cún sữa” và từ cún sữa mà Karen nhận biết là cùng một nghĩa.
“Nói sao đi nữa thì cháu cho người khác cảm giác không trẻ con chút nào, nhất là sau khi cháu khỏi bệnh.” Thím Mary nói.
Chú của cháu còn muốn gọi cháu là chú mà.
“Tóm lại, cháu phải cố gắng lên nha!”
“Được rồi, cháu sẽ cố hết sức.”
Đến cùng thì đây là nhiệm vụ ông nội giao.
Thím Mary xách túi ra khỏi cửa.
Sau khi Laren uống xong “Bữa sáng”, đi xuống lầu, đi vào trong sân.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng tươi sáng, ánh nắng mùa đông, luôn có thể cho con người ta một cảm giác thoải mái dễ chịu.