Mở mắt ra, cảm giác rất dễ chịu và sung sức.
Quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên vách tường, mười giờ ba mươi phút.
So với thời gian mình hay thức giấc thì trễ hơn 3 tiếng, nhưng cân nhắc đến đời sống về đêm vô cùng phong phú như hôm qua, thì ngủ bù thêm ba tiếng đã là rất bình thường.
Rời giường,
Trên giường của Lunt đã trống từ sớm, chăn mền còn được xếp lại rất chỉnh tề.
Đi vào trong phòng tắm,
Đánh răng,
Rửa mặt;
Trong lúc vô ý, lúc nhìn vào gương mặt trong tấm gương, loại cảm giác không quen thuộc từng có trước đây đã biết mất, gương mặt trẻ tuổi và anh tuấn trong tấm gương kia tựa như vốn dĩ từ đầu đã thuộc về mình.
Giống như trong tiềm thức, mình đã xem ngồi nhà này, những người sống ở đây thật sự trở thành người thân của mình.
Đi ra phòng tắm, từ lầu ba xuống đến lầu hai;
Thím Mary đamg loay hoay lau sạch lấy bàn ăn, thím hôm nay mặc một cái váy màu hồng đào, phác hoạ ra dáng người rất có mỹ cảm, vừa nở nang nhưng cũng không quá dư thừa, tỏa ra hương vị thành thục của người phụ nữ ở độ tuổi này;
Ánh nắng buổi sáng thông qua cửa sổ lầu hai chiếu vào, rơi ở trên người thím, giống như đắp lên một tấm chăn mỏng màu vàng, như là một bức tranh tinh tế của một người họa sĩ, tinh xảo để người khác không nén lòng được mà nhìn.
Karen đứng trên bậc thang, hai tay chống tay vào lan can, trông lúc vô ý mà nở nụ cười.
Thím Mary tựa như đã cảm nhận được sau lưng, quay đầu lại, trông thấy cháu mình đang đứng trên bậc thang;
Trên người mặc áo sơ mi trắng, cổ áo có mấy cái cúc áo không cài, lộ ra một chút lồng ngực trắng, cổ áo lật ra ngoài trong vô thức cứ như sự cố ý của nhà thiết kế, và lọn tóc dài bên tay có chút ướt kia.
Nhất là nụ cười trên khóe miệng, rất thuần khiết.
Cũng không phải là tất cả ánh máy đều có ý nghĩ xấu, cũng không phải nụ cười của tất cả mọi người đều có vẻ thô thiển, thưởng thức đồ vật đẹp, vốn là một loại bản tính của con người.
Tựa như là phái nam khi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp vậy, đạo đức quy ước và thước đo phẩm hạnh của bản thân sẽ làm cho ngươi không có những ý nghĩ khác, chỉ là đơn thuần thưởng thức cảnh vật đẹp mắt, vẻ đẹp của con người và bầu không khí xung quanh, để ngươi cảm thấy được sự vui vẻ phát ra từ tận nội tâm và thể xác của mình.
Ánh mắt của thím Mary nhìn Karen, cũng không khác nhiều;
Vốn dĩ cháu trai của mình đã thừa kế gen ưu tú của nhà Inmerais, trong khoảng thời gian này lại trở nên sáng sủa trầm ổn hơn, khí chất trên người cũng làm người ta cảm thấy tựa như người anh trai ấm áp nhà bên;
Loại bộ dáng và khí chất như thế này, ai có thể không thích.
“Cháu dậy trễ, chào thím.”
“Cháu muốn ăn cái gì?” Thím hỏi.
“Tự cháu làm gì đó ăn là được.”
Cái giờ này làm người ta rất khó xử, cách bữa sáng thì hơi trễ, nhưng lại hơi sớm để ăn cơm trưa.
Karen đi vào phòng bếp, đầu tiên là nấu một nồi nước;
Sau đó lấy ra hai cái trứng gà, đập vào trong bát, sau đó thêm một chút muối và đường rồi đánh lên.
Sau khi đã đánh trứng xong, nước trong nồi cũng đã sôi.
Karen cắt một chút hành đã chuẩn bị trước vào trong muôi, sau đó lại dùng muôi múc nước sôi, sau đó lại đổ vào quanh rìa chén trứng, hoàn thành.
“Chú đâu rồi?”
Karen vừa uống trứng vừa hỏi.
“Hôm nay không phải có một đơn phúc lợi hay sao, buổi sáng vừa làm xong đã lên xe của Paul, chú của cháu ngồi xe của Paul đến trại hỏa táng để xem tình hình.”
“Vậy ạ.”
Karen bưng bát đi tới cạnh bàn ăn.
Trang đầu của « nhật báo La Giai» vẫn đang tổng kết mấy cuôc biểu tình gần đây, tiến hành công kích lão thị trưởng mạnh mẽ, báo chí là đã được sắp xếp in xong từ tối hôm quá, sáng nay chắc chắc không có gì thay đổi.
Nhưng mà tất cả vào hôm nay sẽ thay đổi, mấy người khác thì cũng không nói, chỉ là sự mất tích của ứng cử viên Montford cũng đã là một tảng đá gây ra chấn động lớn, về việc này có ảnh hưởng tốt hay là xấu đến kết quả tranh cử của lão thị trưởng, thì cũng không nói trước được điều gì.
Nói không chừng lão thị trưởng sẽ được đeo lên một cái mũ hãm hại những ứng viên khác để bảo vệ chiếc ghế thị trưởng của mình, nhưng đây không phải là chuyện mà Karen có thể chi phối, anh cũng không có hứng thú đi sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Như thế thì quá mệt mỏi.