Số 13 Phố Mink

Chương 169: Kết thúc (3)

Chương Trước Chương Tiếp

“Nếu vậy, cháu muốn lĩnh ngộ sao?” Dis đột nhiên hỏi.

Pall vốn dĩ đã đang ngủ gà ngủ gật, nghe nói như thế, lỗ tai mèo bỗng nhiên dựng đứng lên, trong nháy mắt trở nên hoạt bát.

“Cháu nghe ông sắp xếp.” Karen nói.

Anh không thờ phụng Trật Tự Thần Giáo,

Nhưng anh ca ngợi trật tự.

Cho nên, nếu có biện pháp có thể để cho mình giống như Dis, nhận được năng lực để “Ca ngợi trật tự”, anh cũng nguyện ý.

Nếu như trước đêm nay, anh có thể sẽ do dự sẽ chần chờ, bởi vì thảm kịch trước đây của cha mẹ “Karen”;

Nhưng bây giờ,

Anh thừa nhận,

Mình không cách nào cự tuyệt sự cám dỗ này.

Ngài Morff, cũng chỉ có thể nằm ở trước mặt mình, không dám động đậy;

Những “năm tháng yên bình” mà mình nghĩ tới, thật sự có thể tồn tại hay sao?

Vào lúc nhận ra sự tồn tại sừng sững của Thần Quyền có thể phá vỡ mọi quy tắc xã hội, còn có cái gì có thể bảo hộ ngươi?

Có lẽ, nhận thức của mình bây giờ, thật sự là đã trở nên quá cực đoan rồi;

Nhưng Karen không có cách nào mà không cực đoan, nhất là sau khi chứng kiến thảm cảnh của gia đình Ciso, ngươi chỉ cần tự nếm trải cảm giác tuyệt vọng của gia đình họ vào đêm hôm đó, ngươi cũng không còn khả năng chần chừ thêm được nữa.

Cái này còn chưa tính đến, thân phận Tà Thần “Ván đã đóng thuyền” lên trên người mình.

Dis cười: “Ông nhớ được ông đã nói qua, tại trước lúc ông ra đi.”

Karen hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra,

Nói:

“Vậy cháu hi vọng ông nội trường thọ.”

Đây không phải là lời trào phúng, cũng không phải lời nói móc, đến cùng thì ai có thể từ chối việc có một người ông nội như thế này chứ?

“Thế nhưng là, người cuối cùng cũng sẽ chết, ngay cả thần cũng không phải ngoại lệ.” Dis nói, “Cháu có thể một lần nữa suy nghĩ một chút về lựa chọn du học của mình, chương trình học của trung học phổ thông đối với cháu mà nói, không khó lắm, đúng không?”

“Vì cái gì?” Karen hỏi.

“Học tập cho giỏi, đây không phải lúc trước cháu đã nói sao?”

“Cháu vẫn đang tò mò vì sao ông lại thay đổi, ông lúc trước đã bảo rằng hy vọng người một nhà quây quần bên ông.”

“Trong lúc còn sống, ông đương nhiên hy vọng, nhưng nếu như ông không có ở đây, chẳng lẽ ông lại hy vọng cả gia đình chúng ta chuyển đến nghĩa địa sống chung à?”

“Cái này...”

“Ông mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi.”

Dis đi về phòng mình.

Karen theo ở phía sau, hỏi: “Ông nội, có việc gì đã xảy ra sao?”

“Tại trước lúc ông ra đi, bất cứ cái gì biến cố đều sẽ không ảnh hưởng đến nhà Inmerais.”

“Không phải, ông nội, ngài nói như thế cũng không phù hợp, rất không may.”

Dis dừng bước lại, quay đầu nhìn Karen, nói:

“Ngay cả thần Trật Tự ông đều đã mắng rồi, thì còn sợ cái gì nữa?”

“Cái này cũng không giống, là người nhà của ông, cháu không hi vọng người trong nhà xảy ra chuyện gì, nhất là ông vừa mới lặp đi lặp lại những lời kia, giống như là đang bàn giao hậu sự vậy.”

“Thiếu gia, thi thể đều đã chuyển xuống dưới hầm rồi, tôi...”

“Ông nếu không còn ở đây, nói không chừng Alfred sẽ một phát nuốt trọn cháu.”

“...” Alfred.

“Nếu ông không còn ở đây, cháu cùng với hai người bọn họ, có thể càng tự do hơn.”

“Ông nghe một chút xem, ông lại bắt đầu rồi.” Karen đi lên trước, giữ chặt cánh tay Dis, Dis ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ông thế nào rồi? Ông bị thương rồi sao?” Karen lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, một chút tác dụng phụ sau khi dùng cấm chú.”

“... !” Alfred.

“Vậy sau này, chuyện giống như đếm nay, chúng ta cũng không làm nữa, chúng ta chỉ yên ổn làm ăn, kiếm Rupee, rất tốt. Chuẩn bị đồ cưới cho Minna cùng Chris.”

“Có đôi khi không phải cháu tự tìm rắc rối, mà là rắc rối tự tìm đến, tránh không khỏi.” Dis nhẹ nhàng đẩy tay Karen ra, “Tóm lại, ông sẽ cầu nguyện với tên Thần Trật Tự được gái điếm nuôi kia, cầu nguyện hắn sẽ không để cho ông chết...”

Dis mỉm cười nhìn xem đứa cháu trai đứng ở trước mặt mình,

“Bởi vì ông sẽ cảnh cáo hắn, hắn sẽ không thể chịu được hậu quả khi ta chết đi.”

“Lúc ông cầu nguyện kêu cháu lên cùng, chúng ta cùng một chỗ cảnh cáo vị thần Trật Tự được gái điếm nuôi kia.”

“Được.”

Dis đi lên lầu.

Karen cũng không đi lên cùng, anh còn vài việc muốn thu xếp, tựa như là một bài hát, muốn hạ xuống một nốt kết thúc.

“Thiếu gia.”

“Alfred, làm phiền anh lấy dùm ta một ly nước đá xuống dưới tầng hầm.”

“Được rồi, thiếu gia.”

Karen đi vào tầng hầm;

Đêm nay tầng hầm rất náo nhiệt, 9 người khách đang ở chỗ này.

Phòng làm việc của thím Mary đã không đủ chỗ chứa, cho nên 9 vị khách này tất cả đều để trong nhà xác, giữa mùa đông, cũng không cần hơi lạnh.

Karen mở đèn lên, lấy ra một cái ghế tròn từ trong phòng làm việc.

Bên trong 4 cái quan tài, người của gia đình Ciso đang nằm.

Bên cạnh trên mặt đất, thì ngài Morff, tổng biên tập Humir, lão nghị viên Haggett, ứng viên Montford và ngài Oka đang nằm.

Nếu như lúc này năm người đó có thể đứng dậy mà nói chuyện,

Bọn hắn chắc sẽ không dám tin rằng,

Không dám tin thật sự có người lại bởi vì cái chết của 4 tên dân đen mà giết chết 5 người bọn hắn.

Ừm,

Đừng nói là bọn hắn,

Ngay cả chính Karen, trong đầu anh lúc này cũng cảm thấy không quá chân thật.

“Hô...”

Karen thở ra một hơi dài nhẹ nhõm,

Tự nhủ:

“Thật hi vọng là bà Molly ở chỗ này, sau đó bà ta có thể phun ra phu nhân Hughes hoàn chỉnh từ đầu đến đuôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)