Số 13 Phố Mink

Chương 165: Chuẩn bị đồ ăn đi (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Alfred khiêng cái radio kia đi trở về:

“Thiếu gia, ta cảm thấy ngài cần cái này.”

Karen lắc đầu;

Hả? Là do ta hiểu lầm ý rồi sao?

Karen lại nói: “Không, là đêm này cần nó.”

“Ngài nói rất đúng, thiếu gia.”

Ngón tay Alfred lướt qua trên công tắc của radio,

Sau đó một cái tay khác nắm lòng bàn tay lại, đặt ở bên cạnh môi của mình.

Lập tức,

Từ trong Radio phát ra âm thanh của ghita, trầm thấp nhưng lại nhẹ nhàng, giống như là nhạc đệm dân ca.

Lúc mà đấng vĩ đại cần âm nhạc, ngươi cần phải làm là chọn loại nào mà phát chứ không phải đưa vẻ mặt ngu ngơ ra mà đi hỏi: Ngài thích bài hát nào?

Alfred bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư cơ thể mình, chủ động phá tan bầu không khí ngượng ngạo;

Trong mắt cậu ta, gọi Dis là lão gia, là bởi vì ông ta là ông nội của thiếu gia, cậu ta tôn trọng Dis, nhưng không thật sự quá e ngại Dis;

Trong mắt của cậu ta chỉ duy nhất, là vị trẻ tuổi ở trước mặt này, mình ủy thác tương lai của bản thân ở trên người ngài ấy.

Karen cũng giơ hai tay lên một chút, thân thể cũng bắt đầu lắc lư theo;

Đời trước anh ta cũng không thích đi đến phòng khiêu vũ, không thích sự ồn ào náo nhiệt, cho nên anh ta thật ra cũng không biết khiêu vũ, nhưng mà, giống như những nam nữ trong thành phố La Giai đến sàn khiêu vũ Hoàng Quan vậy, có bao nhiêu người đến đó thật sự là vì khiêu vũ đâu?

Dis đứng ở phía sau,

Nhìn xem Alfred và cháu của mình, vừa nghe theo âm nhạc vừa nhảy múa;

Vì không ảnh hưởng Karen nên Pall lựa chọn quay trở lại nằm sấp trên bờ vai của Dis, nhìn xem cảnh tượng lúc này nói:

“Đây chính là tuổi trẻ nhỉ.” Lập tức, Pall lại trêu chọc nói, “Ông có hâm mộ không, Dis?”

Dis đáp lời: “Khi lúc ngươi tuổi già mà lại không ngừng hâm mộ thanh xuân của người tuổi trẻ, điều này cho thấy ngươi đã sống uổng phí thanh xuân của mình, giống như một cái linh hồn tự do nhưng quanh năm suốt tháng lại bị giam cầm bên trong thân thể của một con mèo.”

“...” Pall.

Bước vào khách sạn,

Đi vào trong thang máy,

Dưới ánh nhìn thân thiện của Alfred đám bảo vệ ở tầng 13 chủ động đi vào trong thang máy, vừa khiêu vũ, vừa nhấn vào nút đi xuống tầng hầm của thang máy.

Sau đó,

Ba người đi tới chỗ phòng khách ở phía trước.

Alfred ngừng âm nhạc lại, bởi vì bên trong đang có tiếng dương cầm êm ái truyền đến, lại đang trong khúc cao trào của bản nhạc.

“Ta biết cái ca khúc này, tin tức từ bên Wien kia nói là ca khúc do Dalis tự mình viết ra « Bạn của Tự Nhiên ».”

“Ca khúc rất êm tai.” Karen bình luận.

Nhịp điệu vui sướng, để cho trong đầu người nghe có thể rất dễ dàng mà tưởng tượng ra cảnh tượng một đám Tinh Linh màu xanh lá đang khiêu vũ trong rừng.

Alfred phụ họa nói: “Đúng vậy, cho nên bình thường mà nói, người làm việc không phù hợp để trở thành một nhà sáng tác nghệ thuật, bởi vì sức lực của con người, là có hạn.”

“Cậu nói rất đúng.”

“Thiếu gia, bây giờ cần tôi giúp ngài đẩy cánh cửa này ra không?”

“Không, chờ một chút, chờ sau khi ca khúc này kết thúc, đây là, sự tôn trọng dành cho âm nhạc.”

“Đúng vậy, thiếu gia, tôi sẽ tự kiểm điểm.”

...

Trong phòng khách rất lớn kia,

Ngón tay của Dalis đang di chuyển trên phím đàng, âm thánh trong trẻo của tiếng đàn dập dờn trong cả phòng.

Lão nghị viên Haggett đã uống rượu đến hơi say, ánh mắt nhìn vào Dalis, cũng càng ngày càng suồng sã.

Vào mấy năm trước, hắn ta từng bị tuồn ra việc đã làm chuyện đồi bại với thiếu nữ, nhưng sau này bị hắn ta dùng quyền lực của mình giải quyết, sức ảnh hưởng của một lão nghị viên lâu năm ở thành phố La Giai như hắn ta, luôn luôn không thể khinh thường.

Ngài Oka thì lung lay ly rượu đỏ trên tay, đã sắp say mèm.

Ngài Montford cười, ông ta đã hoàn toàn uống say, càng đang không ngừng tự nói một mình:

“Xin chào, hãy gọi ta là Montford.”

“Không, xin gọi ta là ngài thị trưởng.”

“Có thể, ngươi có thể gọi ta ngài thị trưởng, ha ha.”

Ở một góc hẻo lánh trong phòng,

Alotta mặc một bộ quần áo đỏ ngồi trên ghế, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người của lão nghị viên Haggett.

Lúc trước bắt đầu buổi tiệc, Haggett từng hỏi thăm qua Dalis, có đồng ý đến tiệc chiêu đãi mà hắn mở ngày mai hay không.

Còn Alotta đang do dự, có cần thiết vào ngày mai, để cho vị lão nghị viên này qua đời một cách tự nhiên hay không.

Nhưng mà, anh ta ta còn có chút lo lắng.

Tổng hội của Trật Tự Thần Giáo đặt tại Wien, Ruilian cách Wien một vùng biển, tất nhiên cũng sẽ có Trật Tự Thần Giáo xuất hiện;

Lúc vừa đến La Giai, anh ta đưa danh thiếp của mình đến Trật Tự Thần Giáo, đây là một loại lễ nghi tông giáo, tôi tới đây, muồn mời ngài uống chén trà, tỏ ra vẻ tôn kính.

Thật ra thì,

Sự tồn tại của Trật Tự Thần Giáo luôn luôn rất bí ẩn, bởi vì số lượng tín đồ của bọn họ, cho tới bây giờ cũng không tính là nhiều, dẫn đến rất nhiều người có kiến thức và hứng thú với tông giáo, thậm chí có khả năng còn không biết có sự tồn tại của Trật Tự Thần Giáo;

Nhưng mỗi người trong các tông giáo và đám dị ma sống lẫn trong thế giới loài người, cũng không dám có bất cứ sự khinh nhờn gì đối với Trật Tự Thần Giáo.

Nhưng chẳng qua là,

Danh thiếp của mình, như đá chìm đáy biển, đối phương trên cơ bản cũng chả có ai đáp lời.

Cái này cũng bình thường,

Quan Thẩm Phán của Trật Tự Thần Giáo mặc dù có được sự hậu thuẫn rất mạnh mẽ, nhưng mức độ tự do của bọn họ, cũng luôn rất cao, nói theo một cách khác thì, đó chính là lười biếng.

Căn cứ vào kinh nghiệm đi đến rất nhiều quốc gia của anh ta, bình thường mà nói, chỉ cần không làm ra việc gì nhiễu loạn lớn, một chút chuyện nhỏ, bọn họ cũng vui vẻ mà mở một mắt, nhắm một mắt.

Chưa kể bên dưới sự soi rọi Ánh sáng của Trật Tự, thường dễ che giấu chuyện đen tối nhất, cũng bởi vậy, thể chế của Trật Tự Thần Giáo cũng là mục tiêu để xâm nhập và ăn mòn yêu thích nhất của các giáo hội khác.

Nó đáng sợ, nhưng lại mục nát;

Nó mạnh mẽ, nhưng lại dơ bẩn;

Chỉ cần ngươi tôn trọng nó, nó cũng sẽ cho ngươi tùy tiện;

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)