Số 13 Phố Mink

Chương 164: Chuẩn bị đồ ăn đi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đương nhiên,

Karen cũng không cho rằng mình là Batman, cũng không phải là đại diện chính nghĩa âm thầm chống lại bộ mặt u ám của thành phố này,

Bởi vì anh cũng không có cách nào phủ định là,

Trong quá trình này, anh quả thực cảm nhận được một loại cảm giác vui sướng.

Thứ cảm xúc vui vẻ này, sau khi Dis phản ứng lại, thêm vào trong lúc vừa rán nem, vừa nhìn tang lễ tiến hành, nhìn một người đang không ngừng biểu diễn;

Anh chờ mong, không ngừng chờ đơi, đợi đến màn đêm buông xuống, nỗi niềm chờ mong từ từ biến thành cảm giác vui vẻ.

Mình,

Đang hưởng thụ quá trình này.

Cho ngài Morff ăn thuốc lá đến bể bụng,

Ngài tổng biên tập bị đâm chết bởi chính ngòi bút của ông ta,

A,

Quả thật là một cách thể hiện vô cùng nghệ thuật.

Ý thức Karen bỗng nhiên nghĩ về một buổi chiều hôm nọ,

Khi anh cầm điện thoại lên,

Lúc đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nam từ người cha dị ma của phu nhân Hughes;

“Ngươi, quấy rầy ta sáng tác nghệ thuật.”

“Như vậy, ngươi có cần vài lời đề nghị mang tính nghệ thuật từ ta hay không?”

Phu nhân Hughes,

Ngươi xem một chút,

Đây mới gọi là nghệ thuật.

Phía sau lưng của Karen bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, tựa như khi trẻ con đang chơi xếp gỗ, đang xếp lên, đột nhiên, từ lúc đầu vô cùng hào hừng, bỗng trở nên tẻ nhạt vô vị.

Dis mở miệng nói: “Cho nên, bây giờ cháu muốn quay đầu sao?”

“Không, cháu không muốn.” Karen hồi đáp.

“Vì cái gì, ta mới vừa thấy được sự tiêu cực trong ánh mắt của cháu,.”

“Bởi vì vẫn còn chưa hoàn thành.”

Karen nuốt bốn chữ “Tác phẩm nghệ thuật”, xuống

Ngược lại nói:

“Sự việc, còn chưa hoàn thành, thành phố La Giai còn chưa có ánh sáng trật tự soi rọi, vẫn chưa lau dọn hết mọi cặn bã.”

“Được.” Dis nhẹ gật đầu, “Rất tốt.”

Chốc lát,

Dis lại mở miệng nói:

“Về sau cháu phải nhớ kỹ, bước đầu tiên của trật tự, vĩnh viễn phải dùng trên chính mình.”

“Cháu sẽ nhớ, thưa ông nội.”

Cho nên,

Những cái tên anh hùng kia mới thích mang mặt nạ,

Có thể không phải để che lại nụ cười thỏa mãn lúc bọn họ trừng trị cái ac,

Mà là vì che giấu cảm xúc không thú vị và buồn chán của mình.

Lại liên tưởng đến hai lần “Chấp pháp” trước của Dis,

Karen bỗng nhiên không kìm lòng được mà nói:

“Trật tự, tựa như là một tấm mặt nạ.”

Hai mắt Dis nhắm nghiền, tựa như không hề có chút phản ứng với câu nói này, nhưng hai tay Dis gấp lại trước người mình, đầu ngón tay lại không thể kìm chế mà run rẩy.

Pall vốn vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi vào lúc này bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Karen ngồi ở trước mặt mình, trong đầu hiện ra hình ảnh từ vài thập niên trước, lời của Dis khi còn trẻ nói với nó lúc trở về từ tổng bộ của Trật Tự Thần Giáo:

“Trưởng lão Thần điện hỏi ta một vấn đề, hắn hỏi ta rằng, trật tự, đối với những tín đồ như chúng ta mà nói, giống như cái gì?”

“A, vậy là cậu trả lời như thế nào đấy, Dis?

Là ánh sáng, là mặt trời, là không khí, là chân lý vận hành vạn vật, là tín ngưỡng mà cả đời khát vọng phấn đấu muốn thực hiện?”

“Câu trả lời của ta là, nó chỉ là một tấm mặt nạ, mặt nạ để cho người bên ngoài không nhìn thấy con người chân thật của ngươi, mà ngươi, lại có thể mượn dùng danh nghĩa của tấm mặt nạ này, đi làm bất luận chuyện gì ngươi muốn làm.”

“Dis, vị trưởng lão của Trật Tự thần điện kia thật sự là quá nhân từ, nếu không ta cũng nghĩ không ra được cái lý do thứ hai mà cậu còn sống trở về đấy.”

...

Alfred đang lái xe mở miệng nói:

“Lão gia, thiếu gia, đến rồi, bọn hắn đang ở trong đó chờ chúng ta đấy.”

Phía trước,

Là khách sạn Huy Hoàng của thành phố La Giai,

Buổi tiệc,

Trên tầng 13.

Karen xuống xe, nhẹ nhàng vặn cổ vài cái.

Lúc này, trên đường có một đám thanh niên bước tới vừa múa vừa hát, cầm đầu là một tên thanh niên mặc áo khoác màu đỏ trên vai khiêng một đài radio lớn, lúc này radio đang phát ra một bản nhạc có tiết tấu rất nhanh.

Ở thời đại này, cảnh tượng như thế này thật ra rât phổ biến, một đài radio, khiêng nó, ngươi lập sẽ nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người, các ngươi có thể cùng một chỗ vừa múa vừa hát, giải phóng năng lượng dư thừa của tuổi thanh xuân.

Alfred chú ý tới ánh mắt của Karen, chủ động đi lên phía trước, nói với người trẻ tuổi mặc áo khoác da kia:

“Bán nó cho ta.”

“Ha ha, anh bạn à, ngươi điên rồi sao, đây là tín ngưỡng, tín ngưỡng, tín ngưỡng của ta, ngươi, ngươi, ngươi lại dám dùng đồng tiền bẩn thỉu của mình đến để làm bẩn nó à, xin mau mau biến mất trước mắt ta đi, nếu không ta sẽ dùng giày Cavans của mình mà đạp vào cái mông của ngươi đấy.”

Alfred lấy ra một xấp Rupee từ trong túi, đặt vào tay của tên thanh niên, nói:

“Ba ngàn Rupee.”

Đài radio đời mới trong cửa hàng cũng chỉ bán có 1500 Rupee, đây là kiểu đời cũ, dù là ở trên dán không ít sticker và vẽ graffiti, nhưng rất đáng tiếc là, cái này cũng chả giúp nó tăng thêm được tí giá trị nào cả.

“Ha ha, anh bạn à, bây giờ ta quyết, quyết, quyết, quyết định đem tín ngưỡng của ta nhờ anh trông coi, xin hãy đối xử tử tế với nó!”

Người thanh niên mặc áo khoác da lấy đi xấp Rupee, nói với đám bạn vè sau lưng:

“Mục tiêu là quầy rượu, xuất phát!”

Nhóm thanh niên từ bỏ “tín ngưỡng” của mình, đổi lấy cồn, phát ra một tràng tiếng reo hò.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)