Karen hít một hơi thuốc lá Morff,
Gạt tàn thuốc lên mặt của ngài Morff;
Tàn thuốc lá hiệu Morff rơi vãi trên mặt của ngài Morff.
Renee quỳ ở nơi đó, miệng vết thương ở chỗ cánh tay bị cụt đã bị nhiệt độ cao “Đốt khô”, không còn chảy máu nữa, nhưng trong ánh mắt của cô ta, tràn đầy sự mờ mịt và kinh hãi.
Cấp bậc của cô ta nếu xét trong thần giáo, nếu so sánh với những vị Cha Xứ có giọng nói mà phái ngữ rất thích nghe kia thì cũng chỉ cao hơn một chút xíu mà thôi, nếu phân rõ ràng thì không phải người thuộc về nội bộ của Thần Giáo.
Cho nên, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với Trật Tự Thần Giáo, không, cái này chính là sự ngang ngược, một loại ngang ngược mà để cô ta không dám thốt ra bất cứ một lời nào.
Ngài Morff nằm dưới đất thậm chí không dám thổi tàn thuốc trên mặt của mình đi, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Karen;
“Ta có chút không quen.”
Karen ngồi xổm xuống bên người ngài Morff, Pall yên lặng đi tới trước mặt hắn, Karen dùng tay còn lại không cầm thuộc nhẹ nhàng xoa đầu Pall.
“Ta cũng tin rằng, thật ra ngươi cũng có chút không quen đấy, ngay cả lúc này đây, trong lòng ngươi vẫn đang phách lối.”
“Ta không có...” Morff tiên sinh phủ nhận.
“Không, ngươi có. Giống như bản thân ta bây giờ cũng không biết tiếp theo nên xử lý ngươi thế nào, thật ra ngươi cũng nghĩ rằng, chúng ta làm đến đây đã xong rồi, đúng không?
Ta chỉ là người bình thường...”
“Meo ~ “
“Ta rất khó tưởng tượng bản thân ta có thể sẽ làm ra những việc tàn nhẫn đến mức nào, ta cảm thấy, trong cuộc sống tốt nhất đừng để tay của mình dính đến máu tanh, a, ngoại trừ lúc giết cá.”
“Meo ~ “
“Ngươi cũng giống vậy, ngươi vẫn cho rằng chúng ta sẽ không làm gì ngươi đúng không, nếu không vì cái gì tình nhân của ngươi bị đứt mất một tay, mà ngươi, chỉ bị vẩy ít tàn thuốc vào mặt, có đúng không?
Ngài Morff à, ngươi rất có tiền, có rất nhiều tiền, ở thành phố La Giai này, chắc cũng không có mấy nhà nhiều tiền hơn ngươi.
Trên danh nghĩa của ngươi có rất nhiều sản nghiệp, có rất nhiều người nghe ngươi ra lệnh mà làm việc, ngươi thậm chí có thể ảnh hưởng đến cách mà thành phố này hoạt động.
Đây là do tiền tài và của cải của ngươi quyết định, mặc kệ dù là người đứng trên ngươi hay là kẻ ngước nhìn từ phía dưới, đều chấp nhận cách mà hệ thống này vận hành.
Bao gồm,
Ta trước đây.
Ngươi có thể chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, vì lợi ích của mình, hại chết cả một gia đình, một gia đình cho dù có nghèo khó túng quẫn, nhưng họ vẫn mang một tâm thái lạc quan mà tiếp tục sống.
Cả nhà của họ, trong mắt của ngươi, trên cơ bản cũng chẳng xem là gì.”
“Ta... Ta xin lỗi cậu, ta nhận lỗi với cậu, ta...”
“Không cần nói xin lỗi với ta, ta và cả nhà kia, thật ra cũng không quen biết gì, lúc lần thứ nhất nhìn thấy bọn họ, thi thể của họ đã lạnh như băng rồi.
Ta và hàng xóm của bọn họ, rất quen, người nhà hàng xóm kia rất tốt, nhà bọn họ làm dưa chuột muối, rất hợp với khẩu vị của ta, ngươi biết không, lúc ăn chung với mì hay thịt, cũng rất hợp vị.”
“Ta...” Ngài Morff phát hiện rằng mình không có cách nào đuổi kịp theo suy nghĩ của người thanh niên đang trò chuyện cùng mình này.
“Ngươi cũng rất may mắn đấy, may mắn bởi vì lúc các ngươi lựa chọn tế phẩm, không lựa chọn gia đình kia.” Karen lại hít một hơi thuốc lá, phun khói thuốc vào mặt Morff, “Nếu không, ý nghĩ trong đầu của ta đêm nay, chắc phải giúp cả nhà ngươi cùng nhau cử hành lễ tang, giống như cả nhà Ciso vậy.
Ngươi làm cho cả gia đình người ta như thế, vậy ta cũng làm cả người như vậy, đi cùng một lượt với nhau.
Cầu nguyện đi,
Chỉ một khoảng cách nhỏ vậy thôi, làm cơn phẫn nộ của ta, không đạt được đến đỉnh điểm.
Mặc dù nói những lời này, cảm giác rất có lỗi với gia đình của Ciso, nhưng ta tin tưởng người đàn ông Ciso lạc quan kia, sẽ hiểu cho ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hắn sẽ, hắn nhất định sẽ hiểu...”
Nghe thấy lời phụ họa của ngài Morff,
Karen cười nói:
“Đương nhiên, bởi vì ta không có ý định buông tha cho ngươi a.”
“Ta...” Ngài Morff ấp úng.
Karen đứng người lên, ánh mắt nhìn về quầy tủ kính ở một góc phòng, ở trong đó, để không biết bao nhiêu là các loại thuốc là, xì gà. Tất cả đều là nhãn hiệu Morff.
“Hình như ngươi rất khó mà tưởng tưởng ra được rằng mình chỉ động ngón tay giết một gia đình của một tên dân nghèo mà thôi, thực sự cần mình phải đền mạng sao?
Ta trước đây cũng là nghĩ như vậy, bởi vì ngươi có nhiều tiền như thế, còn có sức ảnh hưởng lớn đến thế.
Ngay từ đầu ta đã nghĩ rằng, có thể nhục nhã ngươi một lúc, để cho ngươi tức hổn hển, có vẻ đã là sự trả thù rất đủ rồi.
Quy tắc của cái xã hội này, không phải chính là như thế thôi sao?
Các ngươi đề ra quy tắc, trong lúc chịu sự chỉ trích, cho dù là bốn mạng người của một nhà, các ngươi cũng chỉ cần phạt một chén rượu Brandy thôi nhỉ.”