Alfred mở miệng nói: “Thiếu gia, lão gia vì muốn cho ngài hôm nay chơi thật vui vẻ, quả thật là một mối quan hệ gia đình tốt đẹp khiến người khác phải cảm động mà ngưỡng mộ.”
Dis mở miệng nói: “Chỉ muốn nhìn một chút, bộ mặt thật của cháu là gì. Đừng có đặt nặng trong lòng quá, giống như là lúc dẫn cháu đi chơi công viên khi còn nhỏ, mua một que kẹo cho cháu mà thôi.”
“Đúng vậy, ông nội, cháu cảm thấy rất vui vẻ.”
Là muốn nhìn rõ “Bộ mặt thật” của mình ?
Vẫn là hi vọng làm mình thể hiện ra bộ mặt của Tà Thần?
Karen có chút không hiểu, nhưng anh ta cũng không cho rằng là vế sau, bởi vì Dis từng nói qua, dù cháu có là Tà Thần, cũng là người nhà của ta.
Ông cũng không có lý do làm việc như “Thăm dò”, ông muốn giết thì đã giết từ sớm, không phải sao?
Cho nên, thật sự là do thấy hai ngày nay mình có vẻ sầu khổ uất ức trong lòng, sợ mình lại tái phát bệnh tự kỷ, cho nên cho mình dùng “Trận pháp morphine” để cho mình này giải tỏa bớt áp lực?
Karen cảm thấy, cái lý do này nghe có vẻ rất ngượng ép, có lẽ là ý muốn thật sự của Dis; trên cơ bản thì đây là cách mà Dis thể hiện tình yêu thương?
Bởi vì do “Karen” trước đây tự bế, cho nên muốn cháu trai bây giờ, tươi vui một chút?
Mà mình bởi vì thói quen nghề nghiệp của đời trước, cho nên phụ lòng tốt của ông nội.
Nhưng mà nhưng mà,
Muốn để cho mình tươi vui mà nói thì,
Thật ra cũng không khó.
Ai cũng muốn thảnh thơi mà, không cần thiết phải giả vờ, cứ thả lỏng là tốt.
Lúc buổi sáng mình chiên nem với bánh cà, nhìn xem dầu sôi lăn tăn, đã sớm tự suy diễn trong đầu rất nhiều lần.
“Ngồi chiếc xe đó.” Dis hỏi.
Có chiếc Santland bản giới hạn của Alfred, còn có chiếc xe tang trong nhà để lựa chọn.
Karen lung lay chìa khoá xe dự phòng trong tay,
Nói:
“Ngồi xe tang đi thôi, sợ là chiếc Santland chứa không nổi.”
...
Trang viên Morff nằm trong khu vực trung tâm của thành phố La Giai, bởi vì gia tộc Morff bắt đầu khởi nghiệp từ thành phố La Giai, cho nên nơi này cũng xem như “Nhà tổ” của gia tộc Morff.
Karen chạy xe tang đến khu vực bên ngoài, dừng lại.
Bởi vì xe tang quá lớn, cũng quá dễ thấy, cho nên một đoạn đường còn lại, đi bộ vào vẫn tốt hơn.
Ba người xuống xe,
Pall vẫn nằm trên bờ vai của Karen như cũ, giống như đã ngủ thiếp đi.
“Tòa nhà này thật lớn.”
Karen nhìn xem bức tường bên ngoài, cảm thán một câu.
Bức tường bao quanh lớn như thế, sân lớn như vậy, nếu như đây là nhà mình mà nói, chú mình hoàn toàn có thể nhận một ngày bốn năm đơn hàng cùng lúc mà không sợ thiếu chỗ.
Có lẽ là do thói quen nghề nghiệp của đời này ảnh hưởng, phản ứng đầu tiên của Karen khi trông thấy khoảng sân rộng như thế này đó là thầm nghĩ rằng, sân to như thế mà không làm lễ viếng thì khá đáng tiếc.
Vừa lúc cái này một chiếc xe “Caiman” đang lái tới, Alfred tiến lên đưa tay ra, cản lại xe.
Trong xe chỉ có một người trẻ tuổi điều khiển, tuổi cũng không chênh lệch nhiều với Karen, hẳn là vừa uống rượu, thậm chí trên mặt còn có một chút dấu vết, chắc là vừa hút vào chút ít đồ vật không nên sử dụng.
Người trẻ tuổi chỉ tay vào Alfred,
Cười nói:
“Lần sau lại cản trước đầu xe của ta, ta sẽ đụng bay ngươi đấy.”
Alfred mỉm cười gật đầu:
“Được rồi, chờ lần sau.”
Lập tức,
Hai mắt của Alfred bắt đầu trở nên đỏ rực, Con mắt Mị ma bắt đầu phát huy tác dụng, cặp mắt người tuổi trẻ cũng bắt đầu trở thành màu đỏ, sau đó biểu cảm trở nên ngờ nghệch.
Alfred mở cửa xe ra, làm động tác tay “Mời”:
“Lão gia, thiếu gia, mời lên xe, vận may của chúng ta rất tốt, tên này là đứa con trai thứ của ngài Morff, một tên công tử ăn chơi, tôi cũng vừa may biết hắn, dùng xe của hắn, có thể dễ dàng đi vào trong trang viên hơn.
Ngược lại tôi cũng không lo lắng về đám bảo vệ của nơi này, chỉ là do nơi này quá lớn, làm cho lão gia và thiếu gia đi bộ mỏi chân thôi.”
Dis nhìn xem Alfred;
Alfred hình như nghĩ đến cái gì, lập tức cúi người về phía Dis, đồng thời mở ra hai tay.
Dis lấy ra một phong thư màu đen, đặt vào trong tay của Alfred.
Đây là thư “Lệnh cho phép” mà thẩm phán sẽ trao cho những dị ma trong nhà lúc cần chúng làm việc, có ý nghĩa rằng đây là dị ma nuôi trong nhà đang làm việc “Hợp pháp”, cứ như vậy, việc làm sẽ được xem như là “chính nghĩa”.
Nếu như việc này sau này dẫn đến liên lụy lớn hơn, khiến cho nhân viên của các giáo hội khác đến điều tra, vừa lúc sờ đến gáy của Alfred, cái phong thư “Lệnh cho phép” này có thể để cho những việc mà Alfred đã làm đều do Trật Tự Thần Giáo chịu trách nhiệm.
Chỉ có điều, một là bởi vì Alfred mới vừa từ trạng thái là dị ma “hoang dã” trở thành “nuôi trong nhà”, vẫn chưa quen thuộc trình tự làm việc này;
Thứ hai là do thiếu gia của nhà Morff lái xe về là chuyện ngoài ý muốn, đón xe cũng chỉ là lựa chọn lúc nhất thời, cho nên quên đi việc tuân theo quy trình.