“Meo ~ “
Tiếng của Pall truyền đến, nó nhảy lên trên vai của Karen.
Karen quay đầu nhìn thoáng qua Pall, Pall trực tiếp nằm co người, nhắm mắt lại.
Thấy Dis cũng không phản ứng gì, Karen cũng sẽ không nói gì thêm.
Theo một trình độ nhất định, ngoại trừ tác dụng của mình ở một cái “tờ danh sách” ra, ở những mặt khác có khi còn không có tác dụng bằng con mèo trong nhà này.
Đi ra khỏi phòng khách, bước ra tới sân nhỏ, Karen lấy ra chìa khóa dự phòng của xe tang từ trong túi, nhưng lúc này đã phát hiện, trước cửa sân đã đậu một chiếc “Santland” phiên bản giới hạn.
Alfred thay bồ đồ lao động thường mặc trên người hằng ngày bằng một bộ vét màu xanh lam cùng với cà vạt rất tinh tế,
Đứng ngoài cửa sân mà hành lễ chào với hai ông cháu:
“Alfred trung thành của ngài, nhận lời kêu gọi.”
Mặc dù ngài cũng không kêu gọi,
Nhưng người hầu trung thành và ưu tú của ngài vẫn chuẩn bị sẵn sàng và chu đáo.
Còn bà Molly ngu xuẩn kia, để bà ta trở về căn nhà số 128 nghỉ ngơi đi, Alfred vì nghĩ cho sức khỏe của bà ta, cũng không muốn đi gọi bà ta dậy.
Bởi vì đến cùng thì, đấng vĩ đại cũng bận rộn nhiều việc, ánh mắt tập trung vào một người thôi thì nhẹ nhàng hơn việc phải nhìn cả hai người.
Dis nhìn về phía Karen, hỏi:
“Cháu gọi hắn tới à?”
“Không phải.”
“Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong phương tiện di chuyển và trang phục cho “bữa tiệc” tối hôm nay.”
Alfred mở cửa xe ra, lấy ra từ bên trong ba bộ quần áo.
Một bộ, là lễ phục màu đen; một bộ là vest bó sát người màu đỏ.
Còn có một bộ áo khoác màu đen, sản xuất từ nhãn hiệu đại diện của hoàng thật Ruilan.
“Thiếu gia, ngài thích một bộ nào nhất?”
Karen do dự một chút, đưa tay chỉ vào bộ thứ ba, cũng chính là bộ quần áo khoác màu đen kia, anh ta cảm thấy mình mặc cái này có vẻ thoải mái hơn một chút, hai bộ kia thì có vẻ hơi ra vẻ quá;
Nhất là bộ vest bó sát màu đỏ kia, mặc lên người thì cảm thấy sến đến nỗi chảy nước.
“Ta chọn...”
“Chọn bộ màu đỏ kia đi.” Dis mở miệng nói, “Nhìn trẻ trung một tí.”
“Cháu cũng muốn chọn bộ màu đỏ kia, ông nội quả nhiên suy nghĩ giống như cháu, ha ha.”
Alfred chủ động cầm bộ vest màu đỏ kia đi tới, cúi nửa người chào Dis, nói:
“Lão gia, ta đưa thiếu gia đi thay quần áo, sẽ không trì hoãn bao lâu đâu.”
Dis gật nhẹ đầu.
Lập tức, Alfred làm động tác đưa tay “Mời” với Karen: “Thiếu gia, bộ quần áo này còn cần thêm phụ kiện phối hợp, cần người giúp mới mặc xong.”
Ông nội cũng đồng ý, Karen còn có thể nói gì thêm được, chỉ có thể đi theo Alfred quay trở lại phòng khách một lần nữa.
Sau khi thay quần áo xong, Karen đi ra phòng khách, đứng ở trước mặt Dis.
Bộ quần áo này có chút bó, sau khi mặt vào, cả người trong lúc vô ý sẽ đứng thẳng lên.
Thật ra trong đời trước Karen cũng rất ít mặc những bộ quần áo trang trọng, trong lúc gặp bệnh nhân, ăn mặc quá hình thức cũng sẽ tạo ra khoảng cách tâm lý cho bệnh nhân, gây bất lợi cho việc trị liệu.
“Không tệ.”
Dis cho ra đánh giá.
Karen cười nói: “Ánh mắt của ông thật tốt.”
Lúc này, Dis chỉ chỉ dưới chân, Karen cúi đầu xuống, ở chỗ này, có một ký hiệu vòng tròn đã được vẽ ra.
“Đứng vào trong.”
“Được rồi, ông nội.”
Karen không do dự, đứng vào bên trong vòng tròn.
“Dưới danh nghĩa của Trật Tự, giải phóng mọi xiềng xích trói buộc, ban tặng sự tự do tâm hồn, để linh hồn nhận được sự biến hóa khôn lường.”
Vòng sáng dưới chân tỏa ra ánh hào quang màu đỏ nhạt, ngay lập tức, ánh hào quang không chỉ bao phủ lên bộ quần áo bên ngoài, Karen còn nhìn thấy trên bàn tay của mình, cũng có đốm sáng màu đỏ bao phủ.
Tiếp theo đó, là những loại cảm xúc trong lòng, bắt đầu phun trào ra, các giác quan trên người lúc này bỗng nhiên trở nên vô cùng nhạy cảm.
Loại cảm giác này, giống như là đời trước lúc ăn nhầm nấm độc trên núi, cả cơ thể sẽ rất bay bổng, trở nên hưng phấn lạ thường, cho dù là người hướng nội đi nữa, cũng sẽ không nhịn mà muốn cất lên tiếng ca trước mặt mọi người.
Dường như theo bản năng, Karen bắt đầu áp chế những cảm xúc này trong lòng mình, cố hết sức không để ý thức và thể xác của mình tách ra, làm cho ý thức rơi vào trạng thái “Vô ngã“.
Nói nghe kiểu cao cấp hơn, giống như các bậc đại sư, nói nghe tục một chút, giống như những học sinh tệ ngẩn người trong lớp, mục đích là giống nhau, tìm kiếm trạng thái cảnh giới tâm trí bỏ qua ngoại vật xung quanh.
Nhiệt độ trong đầu cũng giảm xuống,
Làm cho tâm lý Karen cảm thấy thả lòng bởi vì tác dụng của trận pháp này cũng không kéo dài quá lâu, giống như là đốt lên một mồi lửa nhỏ, sau đó tự mình nhờ vào đốm lửa nhỏ này mà đốt cháy bản thân mình, chứ không phải liên tục châm xăng cho nó cháy.
Chỉ cần có thể khống chế mồi lửa này ngay từ đầu, hiệu quả của trận pháp này sẽ được loại bỏ.
“Ông nội, đây là...”