“Run... Run... Run...”
Nghe một chút,
Cái tiếng gõ cửa này, rất trong trẻo, rất dễ nghe.
Cửa mở,
Dis mặt một bộ trường bào màu đen đứng trước mặt Karen.
Có kiểu dáng rất giống với phong cách của trang phục Cha xứ mà Dis vẫn hay mặt, nhưng Cha xứ tạo cho người khác cảm giác hiền lành và ôn hòa, mà Dis lúc này, lại mang theo một khí thế âm u.
Dường như quay trở lại ngày trước lúc ở trước cổng nhà, Dis hỏi mình:
Đằng trước, là nơi nào?
Việc đáng được ăn mừng là, đêm nay đối tượng được hỏi, không phải mình.
nhưng mà, nhìn xem trang phục của Dis, Karen đột nhiên cảm giác được bộ quần áo mình đang mặc này này, không xứng với ông nội và không khí tối nay.
Quần áo của mình đều là do thím và cô mua cho, chất vải và giá cả đều cao hơn của bọn Lunt một bậc, rất đáng tiền và cũng hợp khí chất, nhưng nếu muốn phối hợp theo ý, cũng có hơi khó khăn.
“Chuẩn bị xong?” Dis hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi, ông nội.” Karen đưa tới danh sách trong tay.
Dis không thấy, trực tiếp đi đến phía cầu thang: “Cháu tự sắp xếp, đi nhà của người khả nghi nào đầu tiên?”
Karen theo ở phía sau,
Thật ra thì cô Winnie sắp xếp danh sách dựa theo địa vị của từng người;
Người ở vị trí thứ nhất, ứng cử viên cho vị trí thị trưởng - Montford, trong mắt của cô Winnie, hắn ta có khả năng rất lớn đắc cử vị trí thị trưởng nhiệm kỳ tiếp theo, cho nên chắc chắn phải xếp ở vị trí thứ 1.
Người ở vị trí số hai chính là Morff, sản nghiệp của tập đoàn Morff rất lớn, từ xưởng thuốc lá đến bệnh viện, khắp các lĩnh vực;
Xếp ở vị trí thứ 3, là lão nghị viên Haggett.
Sau đó, là một chuỗi dài những cái tên mà Karen cũng không quá quen, đây là do “Phương hướng Thị giác” khác biệt giữa cô Winnie và Karen dẫn đến;
Karen quan tâm đến một điều khác, là phe tổ chức nào có đủ thế lực để tạo nên cơn sóng gió cho đợt tranh cử thị trưởng lần này, cũng chính là phe tạo nên màn “Tự sát” của gia đình Ciso.
Cho nên, Karen còn ghi thêm vào hai cái tên, một người là ngài tổng biên tập Humir của «nhật báo La Giai»; một người khác thì là người đến cuối cùng hôm này, ngài Oka.
Bởi vì ngài Oka là người đến đặt dịch vụ, hắn ta chắc chắn không thoát khỏi liên quan trong vụ việc lần này, về phần vị tổng biên tập kia, thì liên quan càng rõ ràng hơn, mà hắn ta cũng đã nhúng tay trong việc làm nền cho đợt sóng gió lần này, nếu như hắn ta thật sự chẳng biết gì, vậy thì Karen có thể tìm một xe cá trích đống hộp sau đó xông chết mình cho rồi.
Năm người này, là danh sách cuối cùng mà Karen chọn lọc ra được;
Còn về mấy tên minh tinh kia, bao gồm vị nữ minh tinh xoa củ hành lên mắt để khóc kia, Karen không ghi tên cô ta vào, bọn họ còn chưa đủ tư cách này.
Ngược lại là một vị minh tinh khác, tạm thời xem như minh tinh đi, cũng chính là vị tiểu thư bảo vệ môi trường Dalis;
Theo lý thuyết, cũng có thể loại trừ cô ta ra, nhưng vấn đề là, Karen thấy vị nữ minh tinh xoa củ hành vào mắt để khóc kia khá thú vị, vì kiếm ít tiền, cũng có thể giải thích được mục đích;
Còn vị Dalis này, Karen vậy mà cảm thấy cô ta buồn nôn từ lâu rồi, cô ta không phải ngu, mà là thật sự xấu xa.
Cho nên, Karen vẫn lựa chọn ghi thêm tên của cô ta vào, xếp ở bên ngoài 5 người trước, ngồi ghế dự bị.
Danh sách cuối cùng là 5 + 1;
Đây là kết quả tổng kết được sau một ngày đứng quan sát lễ viếng, mặc dù lúc ấy rất nhiều người tới lui nhưng cũng không thèm nhìn anh, hoặc có lẽ cũng chỉ xem anh như một tên nhân viên phục vụ trẻ mà thôi.
Nhưng bọn hắn cũng không biết,
Con mắt của “Tà Thần”, vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Mà khi Dis hỏi mình, đi đến nhà nào đầu tiên;
Người khả nghi nhất trong lòng của Karen đó là ứng viên tranh cử chức thị trưởng Montford, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hỏi xong sẽ biết kết quả.
Bỏ qua mgài tổng biên tập Humir không chút lo lắng nào mà ngả theo hướng gió thì chắc chắn đã nhận “Tiền thù lao”,
Còn có lão nghị viên Hagget là người tiên phong rất nhiệt tình ngày hôm nay,
Cùng với ngài Oka với thân phận thần bí và tất nhiên dính líu rất sâu,
Mà trả lời:
“Ông nội, cháu đề nghị chúng ta đến nhà ngài Morff hỏi thăm trước tiên.”
“Trò chơi” chơi vui như thế, nhảy thẳng vào màn cuối thì có vẻ hơi chán nhỉ?
Lại nói thêm,
Tấn công tập đoàn thú vị biết bao.
Mặt khác, ai bảo trong túi mình còn có một gói thuốc Morff khung vàng chứ.
“Morff?”
Rất hiển nhiên, Dis cũng biết cái tên này, hoặc là nói, bất cứ người nào sống đủ lâu ở cái thành phố La Giai này, cũng sẽ không thấy cái họ này lạ.
“Được.”
Không có gì do dự, cũng không có gì suy tư, càng không cân nhắc được hay mất, Dis chỉ là gật đầu, sau đó bước xuống lầu.
Karen đi theo phía sau;