Số 13 Phố Mink

Chương 152: Đến lượt ta (4)

Chương Trước Chương Tiếp

Karen dùng bữa sáng, lúc ăn điểm tâm theo thói quen mà mở xem, « nhật báo La Giai » hôm nay bọn này đều điên rồi, trang đầu, trang thứ hai thứ 3, gần nửa tờ báo đều nói về cả nhà người tham gia đại biểu biểu tình tự tử.

Đồng thời, trong quá trình miêu tả, tất nhiên phải thêm vào những lời công kích lão thị trưởng.

Đã không giống như xem tin tức báo chí, càng giống như đang xem tiểu thuyết huyền ảo hơn, bởi vì rất nhiều chi tiết trong tờ báo này đều mang tính ám chỉ, bởi vì biểu tình làm mất mặt của lão thị trưởng, cho nên lão thị trưởng phái người ám sát bọn họ.

Tự sát thôi vẫn còn thấy chưa đủ à?

Karen để ý tên của tổng biên tập... Humir.

Ăn xong bữa sáng, Karen lại bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa.

Ông nội mặc quần áo Cha xứ bước xuống lầu;

“Ông nội đã ăn sáng chưa?”

“Đã ăn rồi.”

“Ừm.” Karen gật nhẹ đầu, tiếp tục cuốn nem rán.

Bữa ăn cũng chẳng cần thiết phải nấu món ngon gì, Karen cũng lười chế biến món gì cầu kỳ, chiên nem rán, bánh cà tím chiên và cơm chiên trứng, ba món này đủ ăn no là được rồi.

Sau đó, trong lúc bận rộn nấu nướng trên nhà bếp lầu 2, Karen nghe được rõ ràng tiếng ồn ào không ngừng tăng lên từ lầu 1;

Có tiếng thút thít,

Có người diễn thuyết,

Thậm chí một lần hô to đồng thanh:

“Sickson, mau ra đây đền tội!”

Lúc mười giờ rưỡi,

Karen bưng nem rán đi xuống lầu, Minna, Lunt và Chris thấy thế, cũng nhao nhao chạy lên lầu phụ giúp, tiệc đứng, muốn ăn thì tự cầm đĩa lấy, rượu cũng là như thế.

Để đĩa xuống,

Karen xoa xoa hai tay mình lên trên tạp dề;

Lúc này ông nội đang đứng cầu nguyện cho quan tài, cả đám phía dưới thì là đang thỏa thích biểu diễn.

Có mấy tên ngôi sao, biểu diễn cường điệu nhất, vịn quan tài của người nhà Ciso mà khóc rống, cứ như thể rằng người chết là cha mẹ của mình vậy.

Các phóng viên thì ra sức chụp hình những cảnh này;

Còn có một vị nữ minh tinh, mặc lễ phục màu đen, nhìn rất là lạnh lùng kiêu ngạo, cô ta đầu tiên là đi với trợ lý vào góc khuất chỗ nhà vệ sinh, lúc đi tới, trong mắt chắc sát qua thứ gì đó, đứng cạnh quan tài, đứng thẳng tắp ở đấy, nước mắt chậm rãi nhỏ xuống từ hốc mắt.

Trợ lý bên cạnh ngay lập tức bảo các phóng viên tranh thủ chụp hình.

Chụp xong,

Cô ta nhận khăn tay từ trợ lý vừa lau nước mắt, vừa nhỏ tiếng cằn nhằn:

“Nơi này thật sự là quá ồn ào, cũng ảnh hưởng đến việc ta nghỉ ngơi.”

Trợ lý nhỏ giọng an ủi: “Sau khi xong chuyện, lễ viếng này kết thúc, phí ra mặt 100 nghìn Rupee sẽ đến tay.”

Sắc mặt của nữ minh tinh lập tức trở nên dịu đi rất nhiều.

Chỉ là lúc bọn họ thì thầm, hình như cũng chẳng mảy may để ý đến nhân viên phục vụ đang mang tạp dề đứng ở cạnh bên.. Karen.

Sau đó, là vài người nổi tiếng của thành phố La Giai, bọn họ đến đây tặng hoa và cúng điếu, sau đó từng cái đứng nói chuyện tại giữa đài, đối tượng công kích, đều là lão thị trưởng Sickson.

Ngài Morff kia cũng tới, Karen chú ý.

“Morff tiên sinh tới, nhanh đập.”

“Nhanh chụp, ở trước tránh ra một chút, đừng cản trở ống kính.”

Morff sao?

Một người đàn ông trung niên vóc người cao, dáng người cũng rất tốt, động tác cũng vô cùng ưu nhã.

Điều hấp dẫn sự chú ý của Karen cũng không phải là bề ngoài của hắn ta, mà là bởi vì trong túi của Karen cũng đúng lúc có một gói thuốc Morff khung vàng, chính là do hãng thuốc lá của hắn ta sản xuất.

“Karen.”

Một tiếng kêu quen thuộc truyền đến, là Piaget.

“Ngài Piaget, muốn cúng điếu thì ngài phải xếp hàng ở phía bên kia.” Karen nhắc nhở.

Piaget lắc đầu, nói: “Ta không biết bọn họ, cũng không cúng điếu.”

“A, tốt, ngài muốn ăn nem rán sao?”

“Ừm? Để ta nếm thử.”

Piaget nếm thử một miếng nem rán, vừa chỉ chỉ đồ chấm ở bên cạnh, hỏi: “Đây là dấm trái cây sao, tại sao lại có màu đen?”

“Là dấm.” Karen hồi đáp.

Bên cạnh nem ráng và bánh cà tím chiên có các loại nước chấm, có tương cà có tương ớt còn có tương vừng, và các loại nước chấm bản địa của La Giai.

Piaget đem nem rán chấm vào dấm sau đó cho vào trong miệng, gật đầu nói:

“Ta cảm thấy món ăn này, chấm với nó là thích hợp nhất.”

“Đúng vậy, khẩu vị của ngài cũng giống như tôi.”

Nhưng mà, dù nem rán khá được ưa chuộng, mấy thứ nước chấm khác đều phải đổ thêm hai ba lần, nhưng cái dấm này, sao lại không có ai động vào.

“Dalis tới, Dalis!”

Thiếu nữ Bảo vệ môi trường Dalis xuất hiện ở nơi này, bên trong đám người lúc này phát ra một tràng tiếng reo hò.

Dalis cũng lên phát biểu diễn thuyết, các phóng viên nhanh chóng cầm sổ ghi chép lại lời phát biểu.

Không phải là vì bảo vệ môi trường, mà là nói về bốn quan tài ở đây ngày hôm này, là sự chà đạp dân chủ và tự do, là chà đạp nhân quyền.

Nhất là vài tiếng hò hét cuối cùng:

“Là ai, cho hắn ta can đảm làm như vậy!

Là ai, cho hắn ta tư cách làm như vậy!

Hắn, tại sao dám làm như thế!”

Dalis dùng từ “Hắn”, không có “Họ”, cách dùng từ đặc biệt rõ ràng.

“Quả thật là một bài phát biểu dở tệ.” Piaget vẫn đang ăn nem rán chấm dấm.

Karen nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta đến công kích việc chôn bốn cái quan tài này chứ, nói việc này không bảo vệ môi trường.”

“Ha ha.” Piaget cười, “Hôm nay bề bộn nhiều việc nhỉ?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)