Số 13 Phố Mink

Chương 151: Đến lượt ta (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Karen ngồi xuống trước bàn sách, một lần nữa lật quyển « Ánh sáng Trật Tự » kia ra xem.

Lần này, anh cũng không có nhảy trang, mà là nghiêm túc đọc từ phần thần thoại đầu cho đến cuối.

Sau khi kim đồng hồ chỉ quá 12 giờ, Karen yên lặng khép sách lại, vẫn có chút chưa thỏa mãn.

Cảm giác đọc và nghiền ngẫm sâu này, hôm qua quả thực không thể so sánh cùng.

Lên giường,

Tắt đèn,

Karen yên lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ,

Các người chờ đợi sáng mai,

Ta mong đợi,

Là đêm mai.

...

Ba giờ rưỡi,

Đèn đóm trong nhà Inmerais đều đã sáng lên.

Ron và Alfred di chuyển thi thể của bốn người trong nhà vào trong từng chiếc quan tài, đem ra khỏi phòng dưới tầng hầm, bố trí lễ viếng.

Mà lúc này,

Bên ngoài có tiếng đập cửa truyền đến.

Chú Mason lúc này đang ngậm một điếu thuốc trên miệng, mắng một câu: “Hả, sớm như vậy.”

Minna đi mở cửa: “Chú Roth sao.”

Đứng ở cửa, là người một nhà của Roth, thậm chí ngay cả bà của Sarah, cũng bị con dâu và cháu gái của mình đỡ đến đây.

Giờ này không khí bên ngoài vô cùng lạnh;

Roth vừa chà xát hai tay của mình vừa cẩn thận từng chút một mà hỏi chú Mason:

“Xin hỏi, tôi bây giờ có thể đến xem, nhìn xem Ciso sao?”

“Được rồi, mời vào.”

Chú Mason lập tức đưa tay ra hiệu phát nhạc.

Sau đó,

Mason, Alfred cùng Ron đứng tại hai bên, ra hiệu cho gia đình Roth có thể đến cúng điếu.

Thời gian cúng điếu cũng không kéo dài quá lâu, mỗi người chỉ bước đến trước mỗi quan tài nhìn một chút, cả gia đình này lại bước về phía cửa.

Chú Mason chủ động đi lên hỏi thăm: “Để tôi lái xe đưa mọi người về?”

“Không không không, mọi người hôm nay bận bịu, cũng không phiền phức như vậy.”

Roth nhìn già hơn rất nhiều, trong ánh mắt, cũng không còn tia sáng như trước.

Lúc này, mẹ của Roth lấy ra một cái phòng bị từ trong túi, phía trên có cột một dải băng màu đen, đưa cho Mason.

Đây là tiền cúng điếu.

Mason lắc đầu nói: “Phí mai táng đã có người trả rồi, tiền điếu cũng không có người nào thu.”

Cả một nhà chết hết, ai nhận tiền cúng điếu?

Cụ bà kiên trì nói: “Không nhiều, chỉ là một chút tấm lòng mà thôi, dùng để lo liệu tang lễ.”

Chú Mason lễ phép mỉm cười nói: “Lão phu nhân, phí mai táng đã có người trả tiền rồi.”

Nhưng cụ bà lại rất ngoan cường mà nhét mạnh phong bì vào trong túi của Mason,

Bờ môi run rẩy,

Nói ra một câu:

“Tiền của bọn chúng... Bẩn.”

Mặt chú Mason đỏ lên, ngước cổ lên, hít sâu một hơi.

Roth kéo mẹ mình về, ra hiệu vợ mình dìu mẹ mình ra ngoài trước, ông ta chủ động tiến lên xin lỗi chú Mason:

“Rất xin lỗi, mẹ của tôi cũng không phải có ý này, chỉ là... Chỉ là...”

“Không có việc gì, ta biết, ta cũng hiểu mà.” Hốc mắt của chú Mason có chút đỏ lên, nhưng vẫn hỏi lại: “Vẫn để ta lái xe tiễn mọi người về nhà đi, đúng rồi, mọi người làm sao mà đến đây được?”

Vào giờ này, nhưng không có tàu điện.

“Không cần, chúng tôi bây giờ không về nhà, tôi hôm nay dự định mang người nhà của đến một chỗ công viên gần đây, ngồi một ngày, sau đó đi chuyến tàu điện trễ nhất về nhà.

Tối hôm qua có phóng viên đến cho tôi tiền, cũng không ít, 5 nghìn Rupee, nói muốn tôi hôm nay đến đây để phỏng vấn, sau khi phỏng vấn xong, sẽ còn cho thêm 5000 Rupee.

Tôi từ chối, bảo họ hãy đi tìm người khác, nhưng tôi lại sợ bọn họ hôm nay lại tới nhà tìm tôi, tôi bèn dẫn người nhà tránh mặt một hôm.

Tổng cộng lại, 10 nghìn Rupee, cho dù cả năm đều là mua hè, tôi bán dép lốp cũng chẳng bao giờ kiếm được nhiều tiền đến vậy.”

Roth ấy ra thuốc lá của mình từ trong túi,

Cười cười,

“Thuốc giá rẻ, không dám mời ngài.”

Ngậm một điếu lên miệng, lại lấy ra diêm, châm thuốc,

Quay người,

Vừa đi ra ngoài vừa nói;

“Ra tránh mặt một chút, cũng là do tôi sợ chính mình không chịu nổi sự cám dỗ của 10 nghìn Rupee kia, ai, thật sự là một khoảng tiền rất lớn.”

...

Karen tỉnh lại lúc bảy giờ rưỡi.

Anh làm việc và nghỉ ngơi rất cố định, cho dù buổi sáng trong nhà có việc, anh ta cũng không cần dậy sớm, ví như hôm nay, nhiệm vụ của anh là chuẩn bị thức ăn, không bao gồm bữa sáng, chỉ có cơm trưa với điểm tâm chiều buổi chiều.

Đứng ở bệ cửa sổ lầu ba nhìn ra đường, phía bên ngoài đã rất náo nhiệt.

Cái đám “hoa hồng trắng” xuất hiện vào hôm qua, hôm nay lại tụ tập tới, vẫn như cũ ngồi yên mà hô hào khẩu hiệu.

Đồng thời, còn có một đám “Công nhân” mặc đồ lao động trên mặt thấy rõ vết bẩn giơ băng rôn biểu ngữ, đến nơi này, gia nhập vào đám người.

Cũng không biết lúc này vừa mới sáng sớm, bọn “công nhân” này tan ca đêm vào lúc nào mà không kịp tắm rửa thay quần áo mà đã chạy đến đây.

Các phóng viên cũng đã chạy đến, bắt đầu chụp ảnh.

Đương nhiên, chỉ mới sáng sớm, đợi đến lúc giữa trưa, chắc chắn rằng sẽ càng thêm náo nhiệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)