Số 13 Phố Mink

Chương 150: Đến lượt ta (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ron không nói gì.

Mason mở ra rèm cửa cửa sổ lầu một, trông thấy đám người vẫn tụ tập bên ngoài sân như cũ.

“Bọn chúng ngồi rất chỉnh tề, bắt đầu từ giữa trưa lúc ta trở về đến bây giờ, vẫn luôn luôn rất chỉnh tề, ngươi nhìn bây giờ, bọn chúng đang làm cái gì, đang luyện tập hô khẩu hiệu sao?”

“Đúng vậy, tiên sinh.” Ron nhẹ gật đầu, “Bọn chúng đúng là đang luyện tập hô khẩu hiệu, ta cảm thấy là vì chuẩn bị cho ngày mai.”

“Nhưng chắc là sắp rút đi, xe của đám phóng viên cũng đã rời đi.”

Mason lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Ron một cây;

Ron lấy ra bật lửa, châm thuốc cho Mason và mình.

“Thật ra thì ta rất hi vọng mình có thể chuẩn bị hai khẩu súng săn cho lễ viếng ngày mai, đợi đến lúc bắt đầu lễ viếng, ta sẽ cầm súng đi tới.”

“A, thưa ngài, ngài sao mà dùng hai khẩu súng săn cùng lúc được.”

“Thật sao...”

“Nếu không dùng hai khẩu, vậy ta dùng cái gì.”

“Đúng, hai khẩu.”

Mason chỉ chỉ về một hướng: “Ngươi ngày mai cầm súng đi ra từ chỗ này, còn ta, cầm súng đi vào từ trước cửa, chúng ta đến lúc đó cứ phanh phanh phanh như vậy! !!”

“Đúng vậy, đúng vậy, tốt nhất là làm sẵn một cái lưới sắt ngay trước cửa, cản bọn chúng lại.”

“Đúng, phải làm như vậy.”

Mason cầm điếu thuốc, cảm xúc bỗng nhiên trầm xuống, Ron cũng giống như vậy.

Hai đứng trong sảnh bố trí lễ tang trống rỗng;

“Ron, đi ra bên ngoài nhìn xem rượu đã được đưa đến chưa.”

“Được rồi, thưa ngài.”

Ngoài sân,

Alfred nghiêng chân ngồi trên ghế;

Lúc trước bên ngoài còn có vài phóng viên nữ chụp cậu ta mấy bức ảnh.

Ron đi ra, nhìn bên ngoài không thấy bóng dáng của thùng rượu, dừng lại, nhìn về phía Alfred, hỏi:

“Ha ha, ta vẫn cảm thấy bộ đồ lao động trên người của cậu rất đẹp, mua ở cửa tiệm nào?”

“Hiệu may ở phố Rhine.” Alfred trả lời.

Đó là quảng trường khu mà Piaget và Seamus sống, đã không thể gọi là khu già giàu, mà phải gọi “Khu quý tộc“.

Ron nghe nói như thế, lập tức cười nói;

“Đúng, tôi thường xuyên mua quần áo ở chỗ đó, ở những tiệm bán quần áo khác không có khí chất giống vậy.”

“Hoàn toàn chính xác.” Alfred giật giật cổ áo của mình, “Bộ đồ lao động này của là vị vương gia của Hoàng thất Ruilian thiết kế ra trong lúc ghé thăm khu Thợ mỏ ở thành phố Belwin.”

Ruilan là có hoàng thất, nhưng nhiều khi chỉ còn mang ý nghĩa như linh vật, thỉnh thoảng sẽ còn giúp đỡ sinh họat của người dân Ruilian.

“Anh bạn à, cậu cũng không nên làm nhân viên chuyển xác, cậu có thể làm nhân viên nghiệp vụ, như vậy thì tiền phầm trăm cao hơn đấy.” Ron đề nghị.

Alfred cười cười,

Kéo vành nón của mình xuống một chút, che đi ánh trăng

Nói;

“Thế nhưng tôi thích việc tiếp xúc với ánh trăng hơn, những thi thể khác nhau cho tôi cảm xúc khác nhau, tôi rất thích công việc này.”

“Há...”

Nghe nói như thế, nhân viên chuyển xác kỳ cựu như Ron cũng không khỏi nổi da gà.

“Tiểu thư Minna đã tan học trở về, tôi đi đón họ, để tránh bọn họ bị đám linh cẩu ở bên ngoài dọa sợ.”

“Được rồi.”

Alfred nhẹ nhàng duỗi lưng một cái,

Ngẩng đầu nhìn về phía bệ cửa sổ lầu 3 ở phía sau,

Nơi nào có một bóng người trẻ tuổi đang ngồi.

...

“Người ở ngoài cuối cùng cũng đã đi.” Karen vừa nói vừa bóc vỏ quýt.

Pall thì nhấp một hớp hồng trà, sau đó bắt đầu nhấm nháp dĩa cá chép nướng mì ở trước mặt.

“Hương vị rất tốt, nhưng mà tôi cảm thấy món ăn này chắc là có thể làm càng ngon hơn.”

“Bởi vì cả gia đình chúng ta không phải là mèo, tôi nấu cho cô xong còn phải chuẩn bị bữa tối cho cả nhà nữa.”

“Lần này xem như tha thứ cho cậu, nể tình của món ăn mới này.”

“Ha ha.”

Karen vứt vỏ quýt vào trong thùng rác cạnh bàn ăn, sau đó đi đến lầu hai, giựt cái dây thừng ở chỗ cầu thang, tiếng kêu đinh đang ngay lập tức vang lên.

Lúc đầu trong nhà không có vật này, là Karen tự bố trí.

Mỗi lần làm xong bữa ăn chính, lúc kéo dây thông báo cho cả nhà, luôn có một cảm giác nghi thức rất thỏa mãn.

Ăn cơm.

Minna, Lunt và Chris vừa trở về từ trường học cũng không biết hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, người lớn trong nhà có vẻ không vui vẻ mấy, cho nên ngày thường lúc ăn cơm hay kể chuyện trong trường học nhưng cũng đành im lăng.

Dis vẫn ngồi ở vị trị chủ tọa như cũ, ánh mắt nhìn đảo qua khuôn mặt của từng người trong nhà, mở miệng nói:

“Trong lúc dùng thức ăn, chỉ được phép nhiệt tình và vui vẻ, tôn trọng người nấu nướng là điều quan trọng cơ bản nhất.”

Tất cả mọi người cầm lấy cái nĩa, bắt đầu ăn cơm.

Dis vẩn là người thứ nhất ăn xong, rời bàn.

Sau khi Dis rời khỏi bàn ăn, chú Mason nói với mọi người:

“Minna, Chris, Lunt, ngày mai xin phép nghỉ học để phụ giúp việc nhà, ngoại trừ Mary và Molly, những người còn lại đêm nay đều phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai bốn giờ phải bắt đầu làm việc.”

Sau bữa ăn,

Ngoại trừ thím Mary muốn cùng bà Molly thức để đẩy nhanh tiến độ công việc ra, những người còn lại đều nghỉ ngơi rất sớm.

Karen tắm rửa, quay trở về phòng ngủ.

“Anh, trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

“Không có liên quan đến em, không nên suy nghĩ nhiều, ngủ sớm chút đi.”

“Ừm, anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)