Bệnh viện Hansel chỉ cách phố Mink khoảng một tiếng đồng hồ đi xe.
Sau khi đến nơi, Paul và Ron ngồi đợi trên xe, còn Karen thì chỉnh lại cổ áo rồi cầm cặp tài liệu đi vào trong.
Tìm được y tá trưởng “chắp nối”, y tá trưởng đáp:
“Bệnh nhân đang được cấp cứu, nhưng có lẽ là không kịp rồi.”
Karen ngồi đợi trên băng ghế dài trước phòng phẫu thuật, bên cạnh có rất nhiều người nhà bệnh nhân đang lo lắng chờ đợi. Karen có chú ý đến họ, nhưng không chọn lúc này để tiến lên.
Không có gì, chỉ là sợ bị đánh thôi.
Anh yên lặng ngồi thẳng lưng, như thể đang chờ phỏng vấn. Thực tế thì không khác với việc đang đợi phỏng vấn là bao.
Thực ra, làm trong ngành này lâu rồi cũng quen, có thể cảm thấy trong người nhà chờ bệnh nhân được cứu, mình lại đến sớm chờ tiếp đơn là rất vô nhân đạo… Nhưng mở tiệm thịt gà mà lại chọn giết cừu thì là nhân từ sao?
Đều như nhau, như nhau cả thôi.
Một chiếc cáng cứu thương được đẩy vào từ bên ngoài, có một cặp bố mẹ đi cùng hai bên, liên tục cổ vũ cho cô con gái sắp trải qua một ca phẫu thuật.
Khi cáng cứu thương đẩy qua trước mặt Karen, cô con gái nghiêng qua nhìn về phía Karen, trên mặt lộ ra ý cười ngượng ngùng. Con người mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đối với sự vật tốt đẹp đều sẽ tự nhiên sinh ra cảm giác yêu thích. Em trai nhỏ thấy chị gái đẹp sẽ theo bản năng muốn lại gần, em gái nhỏ trông thấy anh đẹp trai cũng sẽ lộ ra vui vẻ, loại đơn thuần yêu thích ở độ tuổi nhỏ này rất tự nhiên, đợi sau này lớn lên cũng sẽ không tiêu tán, không biết mất mà chỉ là ẩn đi.
Karen mỉm cười với cô bé, tay làm động tác cổ vũ.
Cô bé càng thêm vui vẻ cười.
Nửa giờ trôi qua.
Vị bác sĩ phụ trách “khách hàng” mà Karen đợi chờ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, kéo khẩu trang xuống:
“Bệnh nhân đã được an toàn.”
“Ôi! !! !! !!”
“Cảm tạ Thượng Đế, Thượng Đế phù hộ!”
“Mẹ, mẹ của tôi, mẹ của tôi, trời ạ, trời ạ.. !! !”
Khách hàng “bùng đơn“.
mặt Karen không có vẻ gì là mất mát, đứng dậy hoạt động thân thể, ngồi một lúc lâu như thế có chút tê dại.
Nơi này không cần mình nữa rồi, Karen xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, bóng đèn trong hành lang bỗng nhiên bị dập tắt.
“Cúp điện, cúp điện rồi!”
“Máy phát điện dự phòng đâu?”
“Máy phát điện dự phòng, nhanh phát điện đi!”
Cửa phòng giải phẫu của cô bé đẩy ra, bác sĩ tức giận hô:
“Phát điện, mau phát điện, còn chưa phẫu thuật xong đâu!”
Trong bệnh viện có một chút rối loạn.
Tin tức truyền đến, báo rằng máy phát điện của bệnh viện xảy ra vấn đề, tạm thời trong thời gian ngắn không có cách nào phát điện.
Một tin tức khác lại được truyền đến, việc cắt điện là do thiếu nữ bảo vệ môi trường Delise tổ chức một buổi diễu hành cho học sinh, bao vây nhà máy điện, những người đam mê bảo vệ môi trường xảy ra xung đột với nhân viên nhà máy, dẫn đến mất điện.
Karen đứng trong hành lang, trông thấy bố của cô bé kia lo lắng đi qua đi lại đồng thời vội vã ký tên, còn mẹ cô bé thì vẫn đang nức nở.
Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ ra ra vào vào, từ đôi mắt họ, Karen có thể cảm nhận được tình hình không mấy lạc quan.
Anh quay đầu lại, nhìn hàng ghế dài mình vừa ngồi lúc trước rồi lại nhìn cặp tài liệu trên tay. Hiện tại tuy anh cảm thấy mình nên ngồi xuống tiếp tục chờ đợi nhưng trong lòng lại không khỏi có phần kháng cự.
Anh quyết định đứng đấy, đứng mãi.
Kế hoạch phẫu thuật xảy ra biến cố lớn, đổi thành cấp cứu.
Theo thời gian trôi, anh nhìn thấy nét mặt mẹ cô bé ngày càng trắng bệch, ánh mắt trở nên trống rỗng và chết lặng, bố cô bé không muốn nhìn tình cảnh lúc này, lấy ra chiếc bật lửa muốn hút thuốc lại không cách nào bật lên, còn làm nó rơi xuống đất.
Karen bước tới, lấy chiếc của mình giúp bố cô bé châm lửa.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Bố cô bé nói lời cảm ơn với Karen, đồng thời theo thói quen nói mấy khách xã giao khách khí, chết lặng hỏi: “Cậu làm gì?”
“Đại biểu y học.”
“Ồ, ồ, ừm.”
Trong miệng bố cô bé hút thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Mãi cuối cùng cũng có điện, không rõ là do nhà máy điện khôi phục hay do máy phát điện dự phòng của bệnh viện sửa xong.
Nhưng đúng vào lúc này, bác sĩ bước ra nói với bố cô bé: “Rất xin lỗi.”
“Không…” Mẹ cô bé trực tiếp ngất đi.
Cha cô quỳ gối trên nền gạch men lạnh lẽo.
Karen lặng lẽ bước về phía ghế dài ngồi xuống.
Anh cảm thấy hẳn mình đã quen với việc nhìn thấy thi thể trong nhà, khi thím Mary bận còn có thể giúp thím ấy một tay, cùng thím ấy vô tư nói mấy lời trêu đùa.
Nhưng thực tế là chưa. Chân lý của việc sinh và tử, không nằm ở lúc sinh, cũng không nằm ở lúc tử, mà nằm ở quá trình chuyển biến của nó.