Đúng rồi, Pall đâu?
Karen nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Pall, chắc là đã về nhà rồi, nó cũng cần dưỡng thương.
“Cho nên, tôi mỗi ngày lúc xế chiều, đều sẽ cùng với bác sĩ đến nhà cậu, giúp cậu thay thuốc.”
Karen hiểu được nguyên nhân mà Tina vui vẻ.
“Vất vả cô rồi.”
“Không có chuyện gì, như thế thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có thể lười biếng.”
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là loại phục vụ này tốn chi phí cao hơn, giống như phí trợ cấp đi lại và khám chữa bệnh tận nhà.
“Karen, chú đến đón cháu về nhà đây.”
Chú Mason đi vào phòng bệnh, dựa theo cha của mình là Dis giao nhiệm vụ, ông ta hôm nay cần đón đứa cháu này về.
“Thiếu gia Karen.”
“Thiếu gia, chúng tôi tới đón cậu xuất viện.”
Paul giơ lên một cáng xe cứu thương đến, sau khi vào phòng bệnh, lại thả bốn cái bánh xe dưới cán xuống.
Sau đó,
Paul và Ron mỗi người đứng một đầu, một người đi nắm cổ Karen người còn lại thì nắm chân.
Nhìn thấy cảnh này, chú Mason lập tức mắng:
“Đáng chết, các ngươi khiêng cháu của ta, chứ không phải là khách hàng, miệng vết thương của nó ở chỗ ngực, các ngươi chẳng lẽ muốn vết thương vừa khâu xong lại nứt ra tiếp hay sao!”
Paul và Ron hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng một chỗ nở nụ cười.
“Thật xin lỗi, thiếu gia, chúng ta đã quen khiêng người chết, thật đúng là chưa khiêng qua người sống.”
Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Tina, Ron và Paul dùng hai tay ôm lấy Karen nhẹ nhàng từng ly từng tí, đặt lên trên cáng xe cứu thương.
Sau đó,
Karen nằm trên cáng xe mà không biết bao nhiêu khách hàng đã được nằm trên đây, bị đẩy ra khỏi khu nằm viện, trải nghiệm một chút cảm giác thị giác của khách hàng nhà Inmerais.
Ùm,
Dùng để đón mình, cũng là xe tang.
Lúc này, bãi đỗ xe vừa lúc có một người mẹ cùng với con gái mình đi ngang qua;
“Thật đáng tiếc a, tuổi còn quá trẻ đã ra đi.”
“Đúng vậy, dáng vẻ của cậu ta cũng quá tuấn tú, quá đáng tiếc.”
“...” Karen.
Paul và Ron lại giống như lúc trước trong phòng bệnh mà ôm mình lên, đặt lên xe tang;
Sau đó, một màn để Karen cảm thấy rất kinh ngạc xuất hiện, mình lại bị nhấc vào bên trong một cái quan tài.
“Đây là...”
Chú Mason ngồi trên ghế lái khởi động xe cười nói: “Buổi sáng vừa đặt quan tài mới cho khách, đến lúc đón cháu cũng không lấy xuống, ngồi xe cũng xóc nảy, ở trong quan tài thì êm ai hơn rất nhiều.”
Karen nhớ kỹ lúc đầu Jeff và ngài Mosan ôm nhau lắc lư trong xe tang;
Suy nghĩ lại thì vẫn tiếp nhận sự thật rằng nằm trong quan tài đỡ xóc hơn.
Thật ra, trong quan tài có một lớp nệm êm, nằm bên trong cũng rất thoải mái, mặt khác, ngươi cũng có thể cảm giác được sự khắc sâu của “Nội tâm an bình“.
Mặt khác, trong quan tài ngay cả gối cũng đều có, thậm chí bên cạnh còn có một cái lỗ đục sẵn, ở trong có một gói thuốc và bật lửa, còn có một bộ bài poker.
Xe tang chạy về nhà.
Ron dựa vào một bên quan tài, cười nhìn Karen, vừa vuốt vuốt một đồng xu vừa nói:
“Thiếu gia, dễ chịu không? Tôi cố ý để lót thêm 1 cái đệm đấy.”
“Cảm ơn.” Karen lưu ý đến đồng xu trong tay của Ron, hỏi, “Ron, trong tay là cái gì thế”
“A, nhặt được, đồng xu, không đáng tiền, nhưng cầm nắm cũng không tệ.”
Paul ngồi ở bên cạnh giễu cợt nói: “Đâu phải nhặt, là hôm qua trong lúc khiêng khách hàng trong nhà xác bệnh viện, hắn ta trộm từ một cái thi thể đấy.”
“Hừ, cái này sao có thể gọi là trộm chứ, người đều đã đi rồi, đồ vật không phải để cho người sống xài hay sao, ta chỉ không muốn lãng phí mà thôi.
Mặt khác, ngươi có cảm thấy kỳ lạ không, từ sau khi đem theo thứ này trên người, ta cảm giác tinh thần của mình rất dồi dào, tối hôm qua uống rượu suốt nửa đêm, hôm nay là một chút mệt mỏi cũng không có, ta cũng không nỡ để nó xuống, bèn cất ở trong túi.”
“Ron, có thể đưa ta xem cái đồng xu này một chút sao?”
“Ừm?” Ron do dự một chút, mặt lộ ra biểu tình không muốn, nhưng vẫn đem đồng xu trong tay đưa đến, Karen đưa tay, nhận lấy cái đồng xu này.
Không có cảm giác gì khác biệt, chất liệu đúng là đồng, phía trên khắc lấy chính là ảnh chân dung của một vị nữ hoàng, nhưng không phân biệt được có phải là của Ruilian hay không, cuối cùng thì cũng có thể là đồng xu lưu truyền từ nước khác tới, thậm chí cũng có thể đồng xu kỷ niệm được sản xuất số lượng lớn cho trẻ con.
Nhưng ngay lúc Karen vẫn còn tiếp tục ngắm nghía cái đồng tiền này,
Bỗng nhiên cảm thấy có chất lỏng rớt xuống trên người mình,
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là nước bọt của Ron;
Ron vốn là đang ghé người vào bên cạnh quan tài,
Mà hắn ta lúc này, ánh mắt đờ đẫn, hai mắt vô thần, nước bọt chảy xuống từ khóe môi, miệng bên trong bắt đầu nói lầm bầm:
“Tiền của ta... Tiền của ta... Tiền của ta...”