Số 13 Phố Mink

Chương 101: Nguồn gốc tội lỗi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một chiếc “Santland” cao cấp bản giới hạn lái vào bệnh viện, dùng kỹ thuật rất điêu luyện mà chạy vào bãi đỗ xe.

Bảo vệ ca đêm của bệnh viện chuẩn bị tới thu tiền đỗ xe, nhưng khi bước đến bên cạnh chiếc xe, nhìn vào bên trong thì phát hiện chiếc xe vừa mới chạy vào không có bất cứ ai ở trong.

Bảo vệ ca đêm vỗ vỗ cái đầu hói bởi vì thường xuyên thức đêm của mình:

“Trời ạ, mình mới vừa gặp quỷ sao?”

Cổng khu nội trú bệnh viên, Alfred mặc trên người một bộ vest màu xanh lam, vừa đi vào trong vừa tháo găng tay xuống.

Phòng bệnh thì ở lầu một, Alfred rất nhanh đã đến trước cửa phòng bệnh.

Anh ta hít sâu một hơi, nắm ngón tay phải nhanh chóng đập lên trên mu bàn tay trái, hi vọng có thể nhanh chóng bĩnh tĩnh lại tâm trạng của mình.

Nhưng mà, không đợi anh ta chuẩn bị kỹ càng, cửa phòng bệnh đã bị mở ra từ bên trong.

Đứng trước mặt Alfred, là Karen sắc mặt đã rất tái nhợt, nửa phần trên áo bệnh nhân đã bị máu nhuộm đỏ.

Alfred chỉ là nhìn lướt qua,

Sau đó lập tức quỳ một chân xuống:

“Đấng vĩ đại, kẻ hầu cận trung thành của ngài, Alfred, đến đây nghe lệnh triệu tập của ngài.”

“Tiến vào đi.”

Nói xong, Karen quay người, đi trở về, ngồi xuống một cái ghế cạnh giường bệnh khác.

Alfred chú ý tới, căn phòng bệnh này rất bề bộn, nhất là ở trên giường, khắp nơi là vết máu.

Trên gạch men sứ, trên vách tường, cũng có vết máu loang lỗ.

Một con mèo đen, không còn sức lực mà nằm ghế vào khung cửa sổ, lúc anh ta đi vào, mèo đen còn liếc nhìn một cái.

Alfred hơi nghi ngờ nhưng rất cung kính mà hỏi:

“Đấng vị đại, ngài bị thương nên nhập viện sao?”

Lập tức, anh ta cảm thấy lời mình vừa nói có chút không ổn, đành phải lặp lại hỏi:

“Đấng vĩ đại, ngài nằm viện rồi bị thương sao?”

Sau khi hỏi xong câu thứ hai, Alfred đột nhiên cảm giác được rằng trí thông mình của mình đêm nay có chút suy giảm.

Karen nghiêng đầu, ra hiệu Alfred hướng phòng vệ sinh bên trái.

“Đúng.”

Alfred đưa tay lấy cây lau nhà đang chặn khóa cửa nhà vệ sinh, lại đẩy cái tủ đang chắn trước cửa, lập tức, mở cửa phòng vệ sinh ra.

Trước bồn cầu trong phòng vệ sinh, một người mặc đồng phục y tá trên người đầy các loại vết thương đang dập đầu mình trên sàn nhà, một tay khác thì giơ về phía trước, không nhúc nhích.

Hai mắt Alfred lúc này hiện ra màu đỏ, Ánh mắt Mị Ma mở ra;

Người phụ nữ này đã chết, lại bị “Thuật thức tỉnh “ của Trật Tự Thần Giáo tỉnh lại, sau đó lại bị cấm chế khóa lại.

Hả?

Không đúng,

Trong cơ thể của người phụ nữ này, còn có một cái ý thức nữa đang tồn tại.

Alfred đưa tay trái ra, che khuất mắt trái của mình;

Sau một khắc,

Mắt phải của anh ta có mấy giọt máu tươi chảy ra giống như nước mắt.

Anh ta để tay xuống, từ bên trong ống tay áo lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, lau mắt phải của mình một chút.

Trong cơ thể của y tá, là dị ma mê hoặc!

Alfred lui lại mấy bước, đi ra phòng vệ sinh, nhìn về phía Karen.

Có thể sau một đao kia của Dis, thân thể mặc dù còn chưa hồi phục, nhưng dũng khí quả thực đã tăng thêm rất nhiều.

Đối mặt với ánh mắt mà Alfred quăng tới, Karen rất bình tĩnh mà mở miệng nói:

“Mang đi đi.”

Alfred quỳ một chân xuống hướng về Karen, nói:

“Đấng vĩ đại tối cao, xin để ta được thay mặt cô Molly, bày tỏ sự cảm kích chân thành đối với ngài, tôi sẽ đưa cô ta đến chỗ cô Molly, để cho cô ta biết được sự quan tâm của ngài.”

Hả?

Lời này có ý là gì?

Mặc dù không nghe hiểu được, nhưng Karen vẫn hơi gật đầu.

Alfred lần nữa đi vào trong phòng vệ sinh, lúc này, cấm chế có vẻ đã sắp tan biến, y tá lúc nãy không chút nhúc nhích vào lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi đều đã bị màu trắng bao trùm.

Hai mắt Alfred nhắm nghiền, sau mười giây đồng hồ, anh ta lại mở mắt ra, mà lúc này, màu trắng bên trong hai con ngươi của y tá cũng đã bị màu đỏ của máu bao phủ, trên thân anh ta cũng có ánh sáng màu đỏ bao phủ.

Một tầng phong ấn mới thuộc về Alfred đã được tạo nên.

Sau đó, Karen nhìn xem Alfred đem y tá khiêng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

“Vết thương của ngài...”

Karen không có che lấp vết thương của mình, cũng không che giấu đi sự suy yếu của mình, mà rất bình tĩnh nói:

“Đây là kiếp nạn của ta.”

Dừng một chút, Karen khoát tay áo,

“Làm tốt việc của mình đi.”

“Vâng, xin ngài tha thứ cho sự lắm lời của tôi.”

Alfred khiêng y tá đi ra khỏi phòng bệnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)