Bữa sáng mỗi người hai bắp ngô, hâm nóng lại canh xương sườn từ tối hôm trước, hai người mỗi người chuẩn bị một cái bọc nhỏ, trong bọc đựng thức ăn và nước, còn lấy một chai Tam Thất và băng vải bông bỏ vào túi, Lý Mộ cầm dao bầu, Kiều Thịnh thì bỏ dao bầu vào túi, tay cầm giáo sắt, mục đích lên đảo lần này rất rõ ràng, quét sạch hòn đảo, không để lại thứ gì.
Hai người chọn đi vào từ bên trái của khu rừng, Kiều Thịnh cầm dây thừng chuẩn bị buộc cây thì Lý Mộ còn hỏi cô muốn làm gì.
“Không nhận biết được nha, tôi chỉ dựa vào những sợi dây này để quay trở lại thuyền thôi.” Kiều Thịnh nhìn anh giải thích.
Lý Mộ bảo cô đi theo, không cần buộc nữa, anh có thể nhận đường, Kiều Thịnh thầm nghĩ trong lòng, người này còn có chức năng cho dẫn đường cho người mù, Lý Mộ vô tình quay lại nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của cô, biết chắc là đang nói xấu anh.
Chuyến này Kiều Thịnh chỉ nhắm vào những con thỏ rừng có lông, Lý Mộ đã làm cho cô một cái lưới bẫy, rất thô sơ, rất thiết thực, đó là cái lưới đan bằng dây gai dầu, bốn góc của tấm lưới buộc bằng những vật nặng như đá nhỏ, lúc ném sẽ mở ra, cô đã luyện tập vài lần mới thành thạo quy luật, không nói là trăm phát trăm trúng như giáo sắt, ít nhất trong mười lần, có thể trúng chín lần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây