Kiều Thịnh và Hạ Bắc Bắc đều nhìn Lâm Hải Dương với ánh mắt kinh hãi, làm hắn thấy hơi có chút chột dạ, vội giải thích: “Tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra thôi, những thương nhân đen tối ấy, bánh bao thịt người gì đó, tôi tuyệt đối không làm loại chuyện đó, dù sao tôi là thanh niên tiến bộ, học sinh ưu tú được thầy cô khen ngợi, tư tưởng chắc chắn không thể u ám như vậy.”
Nói những lời này, nếu hắn không vung vẩy đôi tay dính đầy máu cá thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
“Học sinh ưu tú? Không qua điểm trung bình? Mỗi lúc đều có nguy cơ rớt môn?” Lý Mộ vung cần câu, nhẹ nhàng hỏi lại.
Sau đó là tiếng kêu gào và van xin của Lâm Hải Dương, tiếng cười nói vui vẻ chưa được bao lâu đã bị A Ngai đi vận động phá vỡ.
Trên thuyền trừ những con rất nhỏ, thì chỉ có con này không bị thương, những ngày không lên đảo, nó luôn dẫn theo Tiểu Ưng đi luyện tập kỹ năng bay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây